Đáy lòng Vũ Lam châm chọc, nhưng lại không có sức mắng chửi, vuốt chân mày:
“Đi.”
“Ha, nữ nhân.”
Nói xong, hai người hóa thành hai luồng lưu quang nhanh chóng bay về phía Tây Nam.
Hứa phủ, Tĩnh Giang, sân của nô bộc.
Ngày đầu tiên vào phủ cũng không có việc vặt gì để làm, được dặn là ngày mai mới có người cũ trong phủ dẫn bọn họ làm quen với công việc cụ thể.
Tần Mặc nằm nhìn trần nhà bằng gỗ trên chiếc giường không lớn mấy kia, một bên ngâm nga khúc hát nhỏ, một bên nghĩ biện pháp đối phó kế tiếp.
Hắn không nghĩ tới ngày đầu tiên vào phủ đã có thể nhìn thấy Cẩn Huyên, càng không nghĩ tới bản thân sẽ kích động đến thế sau khi nhìn thấy nàng.
“Con bé người ta còn chưa đáp ứng tên nhóc ngươi, xem ngươi mơ đẹp chưa kìa.”
Bỗng giọng nói hơi mang sự mỉa mai của nam nhân trung niên vang lên trong lòng Tần Mặc.
Suy nghĩ Tần Mặc chậm lại, ho nhẹ một tiếng:
“Lão đầu, không phải ông cũng nhìn thấy phản ứng của Cẩn Huyên rồi sao, luôn có cơ hội thôi.”
“Chậc chậc…hồi đầu không biết ai sống chết nói là chỉ bình thường như bằng hữu.”
Tần Mặc tặc lưỡi, cười nói:
“Lão đầu…”
Giọng nam trung niên bỗng cắt ngang, có hơi thoáng nghi hoặc:
“Chờ chút.”
“Có người truyền âm cho ngươi.”
Suy nghĩ Tần Mặc khựng lại, không kịp phản ứng:
“Cái gì?”
Nhưng ngay sau đó, một luồng ánh sáng trắng xuyên qua cửa sổ gỗ bắn vào trong phòng.
Mà luồng ánh sáng trắng đó vừa bay vào sương phòng thì nổ tung ra một tiếng ‘bốp’.
Sau đó, một thanh âm nhẹ nhàng vang lên trong phòng, rất ngắn gọn:
“Nhóc, có cường giả tới đây, nếu muốn cứu nàng tình nhân của ngươi thì tốt nhất làm nhanh lên, ta chỉ có thể giúp ngươi ngăn hắn tối đa nửa khắc.”
Đồng tử Tần Mặc hơi co lại.
Phòng yên tĩnh hai giây, Tần Mặc nhỏ giọng:
“Lão đầu, đây…là gì thế?”
“Phương pháp truyền âm.”
Giọng nam trung niên thoáng nghiêm trọng:
“Ừm, xem khí tức này, hẳn là một Nguyên Sơ.”
Nguyên Sơ Nhị phẩm…
Tần Mặc cũng không mất đi lý trí chỉ vì biến cố bất ngờ, thấp giọng hỏi:
“Người này có đáng tin không?”
Giọng nam trung niên trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
“Ta cảm thấy không giống lừa ngươi, nếu muốn hại ngươi, lấy tu vi của người này thì giết ngươi rất đơn giản. Truyền âm cho ngươi vào lúc này, đoán chừng hẳn là bằng hữu của tên nhóc trong Táng Thôn kia.”
Nói xong, giọng nam trung niên hơi trêu chọc:
“Người này hẳn là đã đi theo ngươi từ rất sớm.”
Tần Mặc cau mày không nói gì:
“…”
Giọng nam trung niên nhẹ nhàng nói:
“Cho nên tên nhóc ngươi định làm như thế nào? Tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đề nghị chạy trốn trước, núi xanh vẫn còn đó, không lo thiếu củi đốt.”
Tần Mặc rũ mắt xuống, im lặng không nói gì.
Tại sao bị bại lộ đã không phải là chuyện nên bối rối lúc này, quan trọng là phải làm gì kế tiếp đây?
Trốn ư?
Lý trí mà nói, với biến cố không biết lúc này quả thật hắn nên chạy trốn trước.
Nhưng nếu trốn đi, Cẩn Huyên phải làm sao đây?
Nếu lúc này đi, lần sau muốn lẻn vào tất nhiên sẽ khó như lên trời.
Khẽ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt Tần Mặc dần dần kiên định:
“Lão sư, có thể giúp ta một chút được không?”
“Ài…”
Giọng nam trung niên thở dài, nhưng im lặng một hồi lại cười nói:
“Tên nhóc ngươi nhận rõ hiện thực ghê ha, hiện tại mới biết kêu ông già ta là lão sư?”
Biểu tình của Tần Mặc hơi xấu hổ:
“Khụ…”
Giọng nam trung niên trêu chọc:
“Nhưng nếu đã gọi ta là lão sư thì cũng không thể bỏ mặc ngươi được. Chuyện không thành, vi sư sẽ mang ngươi chạy trốn.”
“Nhưng tốt nhất phải nhanh lên, người giúp ngươi kia đại khái không thể ngăn tên cường giả đó quá lâu đâu.”
Tần Mặc nghe vậy mỉm cười:
“Tạ ơn.”
Sau đó xuống giường, đi ra phòng.
Một cỗ hồn lực khổng lồ nháy mắt tràn ra từ trong nhẫn, khí thế trên người của hắn cũng mạnh lên qua mỗi một bước đi.
Tần Mặc vừa rồi đi ra khỏi sương phòng thì đột nhiên:
“Ầm!”
Một tiếng nổ dường như có thể xé rách không gian truyền đến từ phía chân trời bên ngoài thành phủ Tĩnh Giang! Tiếng nổ lớn vang lên đến mức có thể nghe thấy rõ ràng trong mỗi một góc của phủ Tĩnh Giang.
Mà tiếng nổ vừa chấm dứt thì ngay sau đó là một trận lốc xoáy mạnh mẽ cuốn qua con đường đã được sửa sang lại như cũ ấy.
Vào giờ khắc này, tu giả có tu vi xem như tốt trong thành Tĩnh Giang còn có thể cảm ứng mơ hồ được sự rung động của nguyên khí trong thiên địa, nó đang chảy liên tục về phía Tây Nam thành Tĩnh Giang.
Mà trên đường phố, hàng vạn dân chúng không hề có tu vi đều dừng chân nhìn trời sau khi thấy biến cố này, nhưng lại chẳng thấy gì cả, nỗi sợ hãi những thứ không biết đến khiến cho toàn bộ phủ thành Tĩnh Giang xôn xao lên, vô số tiếng nghị luận ồn ào.
“Ấy, lão Lưu, kiến thức của ngươi uyên bác, tiếng vừa rồi là gì vậy?”
“…Không rõ lắm, có thể là Địa Long lật mình ha?”
“Cô…cô nương, bánh bao của ngài, ngài là người tu hành đúng không? Tiếng này…ngài có biết là tiếng gì không?”
“Ừm, biết…”
“Không phải là yêu thú xâm lấn đó chứ? Ta nghe nói bên Vạn Hưng sơn mạch kia có mấy tòa thành nhỏ đã bị yêu thú công phá.”
“Nơi này là phủ thành của thành Tĩnh Giang, nào có yêu thú nào dám tới nơi đây.”
“Lão Vương…Lão Vương tránh ra! Thú cưỡi giật mình không kiểm soát được!”
“Mau tránh ra! Địa Long Quy của ta lại mất khống chế!”
“Á!!!”
So với sự hỗn loạn ồn ào của phố phường trong phủ thành thì ở nơi sân to phía Tây Bắc của Hứa phủ lại yên tĩnh như cửa hàng sách, từng tên hộ vệ các phẩm giai vẫn yên lặng đứng ở vị trí túc trực của mình.
Ảnh Nhi dẫn Tô Cẩn Huyên đến Bắc Uyển và chờ ở đó, còn Chu Sâm và Ti Tử Ngư thì ở lại bên cạnh Hứa Nguyên.
Tiếng nổ lớn truyền đến từ chân trời lúc nãy dù là đang ở chỗ sâu nhất của mật thất thì Hứa Nguyên vẫn nghe được.
Tim đập hơi nhanh.
Ở ngoài phủ thành, Hứa Trường Ca đã bắt đầu động thủ, nói cách khác khả năng phía bên Tần Mặc sẽ có hành động.
Trong không gian yên tĩnh, Chu Sâm đang cõng kiếm bỗng ngước mắt nhìn thoáng qua phía trên, thanh âm trong mật thất kín có vẻ hơi vắng lặng:
“Tam công tử, xin ở lại mật thất này không đi đâu cả.”
Hứa Nguyên mặc Huyết Ngọc Lưu Ly Y gật đầu nhẹ:
“Ừm, được.”
“Vậy Chu mỗ tạm thời cáo từ.”