Chu Sâm hơi ôm quyền, Ti Tử Ngư ở bên cạnh tuy không lên tiếng nhưng cũng ôm quyền với Hứa Nguyên.
Sau đó, gần như hai người đồng thời biến mất trong mật thất yên tĩnh.
Chỉ còn lại một mình Hứa Nguyên dưới cái mật thất to lớn này.
Trận chiến trên mặt đất bắt đầu rồi, bởi vì Hứa Nguyên rõ ràng cảm nhận được mặt đất đang run rẩy không ngừng.
Thực lực của hắn không đủ, căn bản không thể nhúng tay vào trận chiến trên mặt đất.
Cái cảm giác hoàn toàn giao mạng cho người khác bảo vệ này cũng không tốt đẹp gì với Hứa Nguyên.
Thời gian trôi qua từng chút, trận chiến trên mặt đất vẫn đang kéo dài.
Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ:
“Oàng!”
Thân thể Hứa Nguyên lung lay một hồi.
Cảm giác tựa hồ có thứ gì đó đập vào mảnh đất trên đầu hắn, vài mảnh cát đá vụn bị rớt xuống từ trần mật thất.
Trong lòng Hứa Nguyên giật nảy, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ.
Lại là một trận động đất nữa:
“Oàng!”
Lúc này thì chất liệu đặc thù của trần mật thất nứt ra từng chút một.
Ánh mắt Hứa Nguyên nghiêm trọng nhìn lên, bắt đầu yên lặng vận chuyển Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết.
Tình hình như nào?! Sao lại đánh tới đỉnh đầu của hắn rồi?
Mật thất này không phải có Tị Linh trận ngăn cách cảm giác sao?
Có điều cũng may sau tiếng nổ này thì tạm thời trên đầu không còn động tĩnh lớn nữa.
Năm giây.
Mười giây.
Ba mươi giây.
Qua hai lần bắn phá này thì đại khái Hứa Nguyên cũng biết chỗ này của hắn chỉ sợ đã bại lộ.
Hơi do dự, Hứa Nguyên chậm rãi đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Nếu không đi ra ngoài, dám chắc sẽ bị chôn sống.
Mà hắn vừa đứng dậy thì…
“Ầm ầm.”
Lại một trận lay động kịch liệt nữa, bản Thiên Hoa có chất liệu đặc thù vỡ ra một mảng lớn, nháy mắt từ lỗ hỏng kia đất đá ở bên trên tràn vào mật thất như nước biển.
Một cái lồng màu đen.
Đây là cảnh tượng đầu tiên mà Hứa Nguyên nhìn thấy sau khi chui ra khỏi mật thất bị đất đá chôn vùi kia.
Bầu trời xanh biếc hắn nhìn thấy trước khi vào mật thất đã biến mất, thay vào đó là một bức màn màu đen úp lên trên dinh thự của Hứa phủ, nó ngăn cách toàn bộ liên hệ giữa Hứa phủ Tĩnh Giang và ngoại giới.
Nhưng bức màn này cũng không đen kịt hoàn toàn, nhìn xuyên qua bên ngoài có thể mơ hồ thấy được trận văn rườm rà trên bầu trời.
Đại trận phòng ngự của thành Tĩnh Giang đã mở, trận văn rộng ước chừng một trượng lóe ra ánh sáng trắng, lấy đường nét huyền ảo lan tràn trên bầu trời.
Nhưng bức màn đen này lại bao phủ toàn bộ dinh thự Hứa phủ, khiến cho đại trận to lớn này không thể khóa mục tiêu.
Ánh mắt Hứa Nguyên lập tức nhìn đến bốn thân ảnh ở trên bầu trời.
Ảnh Nhi, Chu Sâm, Ti Tử Ngư, và…một tàn ảnh hư ảo.
Tuy rằng phải kiềm giữ bức màn màu đen này nhưng tàn hồn của tôn Thánh Nhân kia vẫn không lộ ra vẻ yếu thế khi đối mặt với sự vây giết của ba tên Đại Tông Sư.
Dưới năng lực cảm ứng của ý hồn khổng lồ, các vũ khí của Đại Tông Sư Tam phẩm gần như không thể thành công đánh trúng hắn.
Mà mắt của Hứa Nguyên thì chuyển đến Chu Sâm đang đứng bất động kia.
Từng luồng gió mạnh ngưng tụ xung quanh thân, khí thế trên chuôi kiếm mà Chu Sâm đang cầm càng ngày càng mạnh, ánh sáng ở mũi kiếm không ngừng sáng lên theo sự dồn nén của nguyên khí, cho đến cuối cùng, gần như Hứa Nguyên không có cách nào nhìn thẳng vào hào quang của mũi kiếm kia.
Trong phút giây nào đó, thời gian như ngưng đọng, chuôi kiếm đang cầm trên tay Chu Sâm đột nhiên vung ra.
Thiên Phong Cửu Kiếm, Uẩn Kiếm Thức.
Kiếm quang lóe ra, nơi nó quét qua, không khí rung động.
Nhưng mục tiêu hắn muốn đánh cũng không phải là tàn hồn Thánh Nhân hư ảo kia, mà là bức màn màu đen vắt ngang trên bầu trời.
Một nhát kiếm kỹ, bức màn màu đen bị xé ra một lỗ hổng rộng hơn ba mươi trượng.
Mà những hoa văn ánh sáng màu trắng đã chuẩn bị từ lâu ở bên ngoài phủ thành kia lập tức chuyển sang màu đỏ thâm trầm, nhưng đáng tiếc chùm sáng ngưng tụ nguyên khí còn chưa kịp bắn ra thì bức màn đen kia đã nối liền lại, chỉ là ánh sáng đen trên đó đã nhạt đi vài phần.
Đột nhiên một tiếng bạo phát truyền đến từ chân trời:
“Tần Mặc, mau nhanh lên! Trận pháp bên kia đã bị ta phá vỡ, mau bắt lấy tên nhóc kia bằng không chúng ta không thể chạy được!”
Nghe thế, đồng tử Hứa Nguyên co rụt lại.
Không…không đúng!
Thánh Nhân này cũng không có điều khiển thân thể Tần Mặc để đánh nhau mà là trực tiếp hiện ra lấy thân thể bằng ý hồn chống lại ba tên Đại Tông Sư.
Vậy…Tần Mặc đâu?!!
“Tam công tử! Ngài không sao chứ?”
Mà lúc này một đội người cơ bắp đột nhiên xông vào biệt viện, mấy người đi trước Hứa Nguyên có quen biết, đều là các giáo đầu cận chiến Lục phẩm đỉnh phong bên Võ Tuyên Viện.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thì hô hấp Hứa Nguyên chậm lại, một bên dồn sức vận chuyển công pháp cảnh giác, một bên hỏi:
“Vương giáo đầu, những người khác đâu?”
Vương giáo đầu có chút nghi hoặc:
“Những người khác?”
Hứa Nguyên trực tiếp đương nhiên:
“Những khách khanh Ngưng Hồn Ngũ phẩm và Dung Thân Tứ phẩm đâu?”
Vương giáo đầu thoáng do dự, nói hạ giọng:
“Không rõ lắm, nhưng trận pháp của sân viện Tây Bắc này là do họ kiềm giữ, mới nãy đã bị phá…”
Nói đến đây, Vương giáo đầu không nói tiếp nữa.