Hứa Nguyên nghe thế thì giơ tay xoa mi tâm, đột nhiên có xúc động muốn cười.
Hứa Trường Ca muốn chém giết Nguyên Sơ Nhị phẩm, ba tên Đại Tông Sư bị lão già kia kiềm chế, bây giờ cạnh hắn chỉ có một tên hộ vệ Lục phẩm đỉnh phong.
Trở lại, mẹ nó nhanh chóng quay lại.
Đang suy nghĩ thì…
“Rầm!”
Đột nhiên một thân ảnh cầm theo trường đao cổ vút qua tường sân đáp mạnh xuống bãi cỏ trong viện.
Thật nhiều máu tươi đang nhỏ xuống một cách nặng nề dọc theo thân của thanh đao cổ kia, áo vải thô trên người cũng nhuốm đầy máu đỏ.
Tần Mặc giết thẳng một đường tới đây.
Hứa Nguyên nhướng mày, lùi ra sau lưng mọi người.
Yên lặng một giây, Hứa Nguyên nhìn nhân vật chính lộ ra bộ dạng vốn có, bỗng nhiên lên tiếng:
“Tần Mặc?”
Hắn muốn nói chuyện để kéo dài thời gian.
Nhưng rõ là Tần Mặc không muốn nói gì cả, xách trường đao đi về phía Hứa Nguyên.
Vương giáo đầu thấy thế tự động chắn trước mặt Hứa Nguyên:
“Đứng lại!”
Nhìn Tần Mặc đi tới, Hứa Nguyên hơi do dự, không nói gì trực tiếp quay người chạy trốn.
Đối phương rõ ràng đã là Thất phẩm, hiện tại lấy thực lực hắn còn phải tốn một thời gian mới đánh được Bát phẩm, ở lại chỉ tổ cản trở.
Tần Mặc thấy Hứa Nguyên muốn chạy thì lông mày hơi nhíu lại, nhưng gần như đồng thời đạp mạnh một cái dưới chân.
Phiến đá vỡ vụn!
Thân hình của hắn hóa thành một đường tàn ảnh xông về phía các hộ vệ đang chắn ở trước mặt.
Võ Đồ trong Võ Tuyên Viện đều được tuyển chọn từ Võ quán Thiên An, mà Võ quán Thiên An lại là nguồn binh lực trọng yếu của phủ Tướng Quốc, công pháp và võ kỹ được luyện tập đều là chuẩn bị cho chiến trường, cơ hồ trong nháy mắt, đội hộ vệ này cũng hình thành một chiến trận nhỏ ngăn trở bước chân của Tần Mặc.
Cho dù đối phương chỉ là một người Tôi Cốt Thất phẩm thì Vương giáo đầu cũng không hề có ý khinh địch.
Phía sau hắn là Tam công tử, không được sơ suất.
Chiến trận được hình thành, khí tức của Võ Đồ trong trận chồng lên nhau, nguyên khí tạo ra một vòng tròn kín, kéo dài không dứt.
Hứa Nguyên không nhìn trận chiến phía sau nữa, nhảy mấy cái phi thân lên nóc nhà, hắn chợt ngừng lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến người ta có hơi ngạt thở.
Bức màn màu đen khổng lồ kia tựa như một cái lồng giam lớn bao phủ cả Hứa phủ Tĩnh Giang, vài kẻ ăn mặc như Tiểu Tư muốn chạy ra từ bên trong lại đụng phải bức màn màu đen kia, bị hút sạch ý hồn nháy mắt chết đi.
Bên ngoài sân Tây Bắc, dinh thự Hứa phủ vốn trang nghiêm, đình đài lầu các thanh nhã đẹp đẽ giờ đây đã sụp đổ thành một mảnh phế tích toàn đất đá vụn, hố to cháy đen, vết ngấn sâu do kiếm khí chém ra, khắp nơi toàn là tàn tích do ảnh hưởng của trận chiến.
Thu hồi lại tâm trí, Hứa Nguyên định đi tìm hộ vệ khác trong phủ, nhưng căn bản là tìm một vòng rồi vẫn không thấy người sống nào.
Mỗi nơi nhìn đến gần như đều là thi thể.
Có xác của hộ vệ, tên sai vặt và quản sự, ảnh hưởng trận chiến của Đại Tông Sư Tam phẩm có thể cách không giết chết người thường thậm chí là Võ Đồ cấp thấp, Hứa phủ vốn phồn hoa bây giờ đã ít ỏi lác đác không có vài người sống sót.
Tựa như một tòa luyện ngục bị phong bế ở nhân gian.
Mà tòa luyện ngục này vẫn còn đang kéo dài, chỉ là bốn người đánh nhau trên bầu trời đều không hẹn mà cùng cố ý tránh đi sân viện Tây Bắc này.
Hứa Nguyên hít sâu một hơi.
Hắn không thể đi, có sự ngăn chặn của bức màn đen kia, cho dù chạy hắn cũng không thể thoát.
Nếu như đội hộ vệ dưới lòng đất này lại chết nữa, vậy thì hắn phải đối mặt với Tần Mặc một mình.
Chỉ trong chốc lát sau khi hắn rời khỏi sân, trận chiến cũng đã trở nên gay cấn.
Nhưng tình cảnh có chút quỷ dị, gần như là chiến trận của Vương giáo đầu cùng với các hộ vệ khác đều bị đánh một cách nghiền nát.
Bởi vì võ kỹ Vương giáo đầu dùng với hắn đều bị một lực lượng vô hình nào đó ngăn cản, mà mỗi lần Tần Mặc vung chém tuy chưa thể xuyên qua kết trận mai rùa hình thành bởi hộ vệ nhưng mỗi nhát đều gần như khuấy động cả nguyên khí của chiến trận.
Hứa Nguyên lập tức ý thức được hiện tại nhân vật chính này chắc chắn được tàn hồn Thánh Nhân kia thêm BUFF.
Mỗi lần Tần Mặc đều chém ở điểm yếu của chiến trận, cứ tiếp tục như thế thì trận pháp này sẽ bị phá đi.
Lòng trầm xuống, nhưng Hứa Nguyên không tới gần, bảo trì khoảng cách với Tần Mặc rất quan trọng.
Tô Cẩn Huyên đã nói qua, sẽ có một chiêu đột tiến dịch chuyển của Vô Địch Né.
Đứng trên tường viện bên ngoài cách vòng tròn hơn mười trượng, một bên ngưng thần tĩnh khí bắt đầu vặn kỹ năng chuẩn bị đại chiêu, một bên bỗng cười dùng lời nói quấy nhiễu đối phương:
“Tần Mặc, thật sự là nghe danh đã lâu không bằng gặp mặt, quả nhiên ngươi rất mạnh, tu vi Thất phẩm còn có thể cứng đối cứng với chiến trận của Lục phẩm đỉnh phong.”
Tần Mặc căn bản coi như không nghe thấy.
Hứa Nguyên thấy trạng suy tư một hồi, bỗng thay lời, khóe môi mang theo nụ cười:
“Lúc trước ở trên giường cứ nghe Cẩn Huyên nói tên ngươi, kêu ta đề phòng ngươi một chút, tai của ta đều sắp nghe ra vết chai.”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời tiểu thư Mị Ma nói với hắn lúc trước.
Nghe được tên Tô Cẩn Huyên, Tần Mặc bỗng ngước mắt nhìn hứa Nguyên:
“Câm miệng!”
Lại cúi đầu, trường đao cổ trong tay cũng phát ra một luồng ánh sáng.
Thiên Cơ Trảm!