Hạ một đao này, binh khí của một tên Võ Đồ Bát phẩm trong chiến trận tuột khỏi tay, cả người bay ngược thẳng ra!
Khóe môi Hứa Nguyên nhếch lên.
Có phản ứng là tốt, chỉ sợ ngươi không nói gì nãy giờ.
Tiếp tục ngưng tụ đại chiêu, Hứa Nguyên cười nói:
“Xem biểu tình này của ngươi, ngươi đến phủ đệ này của ta là muốn cứu nàng hả?”
Tần Mặc thấy thế không nói gì nữa, bình tĩnh tâm thần chuyên tâm phá trận.
Nhưng tên khốn Hứa Trường Thiên kia cứ ngồi trên tường viện lải nhải không ngớt.
“Hê, ngươi có biết lúc trước ta cướp nàng từ Túy Tiên Lâu như thế nào không…”
“Lần đầu tiên Cẩn Huyên sẽ kêu đau, ta còn chưa tận hứng nàng cũng đã ngất đi…”
“Nếu như thực lực của ngươi có thể mạnh hơn một chút, có lẽ kết quả sẽ thay đổi…”
“Thật đúng là một kẻ si tình, nhưng đáng tiếc hình như ngươi đến hơi muộn ha…”
Tần Mặc chỉ coi đối phương đang xì hơi, muốn nhiễu loạn tâm thần của hắn, trường đao cổ trong tay vẫn vững đến cực điểm.
Cho đến khi, đột nhiên Hứa Trường Thiên cười tủm tỉm nói một câu:
“Ấy, lẽ nào ngươi cho rằng ta bị Cẩn Huyên khống chế?”
Tần Mặc:
“…”
“Ngươi thật đúng là đáng thương, chung quy thì xuất thân vẫn hạn chế trí tưởng tượng của ngươi, còn không phải là một Mị Hồn Ma Thể ư?”
Hô hấp Tần Mặc thoáng hỗn loạn:
“…”
Thanh âm Hứa Nguyên giống như là có giòi trong xương vậy, chậm rãi truyền tới:
“Tuy rằng Mị Hồn Ma Thể khủng bố, nhưng phụ thân ta là Tể tướng của đương triều, có một bí bảo bảo vệ ý hồn chẳng lẽ không phải rất bình thường sao?”
“Tần Mặc, ngươi muốn nghe một chút quá trình cụ thể của ta và Cẩn Huyên không…”
Bỗng nhiên Tần Mặc bộc phát mạnh mẽ:
“Câm miệng!”
Hắn cầm Thiên Nhất Trảm cách không xẹt tới.
“Ầm!”
Một tiếng nổ thật lớn vang lên trong sân, ánh đao bắn ra, dư ba chấn động dấy lên từng đợt sóng trên chiếc ao nhỏ cách đây hơn hai mươi trượng!
Mà Vương giáo đầu ở đối diện lại kêu một tiếng đau, khóe môi tràn ra máu tươi, tạm thời bị đánh lui cách mấy trượng, để lại một khoảng trống thật lớn.
Tần Mặc chém ra một đao này không để ý sự nghịch lưu của nguyên khí, trực tiếp đi qua, lui về phía sau nửa bước, ép xuống trọng tâm thân thể.
Nhìn thấy kiểu khởi đầu quen thuộc này, con ngươi hẹp dài của Hứa Nguyên hơi nheo lại, nhịp tim cũng tăng nhanh, nhưng ngoài miệng vẫn chậm rãi nói:
“Ồ đúng rồi, Tần Mặc ngươi có muốn biết ta đánh giá Cẩn Huyên như nào không?”
Ánh mắt Tần Mặc ngưng tụ:
“…”
Đạp Hư Trảm!
Thân hình Tần Mặc đột nhiên gia tốc về trước, sau đó đột nhiên biến mất trong tầm mắt.
Mà lúc này, Hứa Nguyên không hề nghĩ ngợi gì mà vung một đại chiêu hắn súc lực thật lâu ra trước mặt.
Huyết Phượng Toản!
Sau một khắc, thân hình Tần Mặc lại xuất hiện, còn là xuất hiện trước mặt Hứa Nguyên một cách hư không.
Hứa Nguyên nhe răng cười.
Đang chờ chiêu này của ngươi đây!
Chỉ trong chớp mắt đối mặt ở cự ly gần.
Ngay sau đó:
“Ầm!!!”
Toàn bộ thân hình Tần Mặc trực tiếp bay ngược ra ngoài giống như diều đứt dây, nện mạnh vào trên tường, dấy lên khói bụi.
Nhìn thấy màn này, tim Hứa Nguyên dần vững vàng lên, tuy rằng hơi suy sút nguyên khí, nhưng đứng lên từ trên tường viện, cười nói:
“Tần Mặc, ta đánh giá nàng…”
“Rất trơn~”
Thật sự thì loại kiếm kỹ gần như dịch chuyển mà Tần Mặc lĩnh ngộ được này rất mạnh, mạnh đến mức cho dù là Hứa Nguyên có Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết cũng cơ hơi động lòng.
Kiếm kỹ dịch chuyển này nếu vận dụng thích hợp, vượt cấp trảm địch nhân một cách bất ngờ quá đơn giản.
Nhưng ngược lại, một khi bại lộ, loại kiếm kỹ này dùng để công kích thì có vẻ hơi yếu nhớt.
Biến chiêu của Đạp Tiền Trảm vốn không phải dùng để công kích, mà là kỹ năng lợi dụng Vô Địch Né để trốn.
Hơn nữa, chiêu này rất hữu dụng trong ≪Thương Nguyên≫, hoàn toàn là bởi vì BOSS trong đó không hiểu cái gì gọi là Vô Địch Né, càng không biết đè ép là gì.
Lúc trước BOSS không biết, người sống như Hứa Nguyên đương nhiên là biết.
Nếu Tô Cẩn Huyên không nhắc tới Tần Mặc sẽ có chiêu đó thì lần này Hứa Nguyên hắn thật sự sẽ lật xe ở đây.
Nhưng nếu đã nói qua rồi, vậy thì đây chính là sự chênh lệch trí mạng về tình báo.
Hứa Nguyên biết, nhưng Tần Mặc lại không biết.
Vậy thì ta đặt bẫy chờ ngươi tới là được.
Dưới tình huống không có người quấy nhiễu thì lấy tu vi hiện tại của Hứa Nguyên, việc nặn ra bí kỹ Huyết Phượng Toản cũng tốn nhiều sức lực, nhưng nếu là áp sát ở cự ly gần thì thích hợp vừa đủ.
Nhẹ nhàng nhảy xuống tường viện, Hứa Nguyên lảo đảo một chút rồi ngã xuống đất, làm như không có chuyện gì mà vỗ vỗ bụi bặm không hề tồn tại trên Huyết Ngọc Lưu Ly Y, tuôn ra ý hồn dò xét bụi mù bên cạnh tường sân.
Nguyên khí và ý hồn vừa bổ sung vừa độc lập, kiệt quệ nguyên khí cũng không ảnh hưởng đến ý hồn.
“Khụ khụ khụ…khụ…a khụ…”
Ý hồn vừa dò đến, Hứa Nguyên nghe được một thanh âm ho máu từ trong khói bụi.
Cảm giác kỹ hơn nữa, bỗng Hứa Nguyên khẽ cười thành tiếng.
Khói bụi dần tản đi, các hộ vệ lại ngưng kết chiến trận một lần nữa, mà Tần Mặc bên trong hố kia ngay cả đứng lên cũng có chút gian nan, cả ngực cháy đen, toàn thân tựa như huyết nhân.