Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 138 - Chương 138 - Vịt Nấu Chín Bay Đi Mất

Chương 138 - Vịt nấu chín bay đi mất
Chương 138 - Vịt nấu chín bay đi mất

Tần Mặc đã nhận một kích chí mạng của hắn, lúc này hơi có vài phần dầu cạn đèn khô.

Đẳng cấp Huyết sắc của Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết không phải nói giỡn.

Những Võ Đồ Bát phẩm kia sở dĩ có thể đánh tới đánh lui với Hứa Nguyên, hoàn toàn là bởi vì Hứa Nguyên quá gà mà không phải là vấn đề uy lực của công pháp.

Tố chất chiến đấu của hắn quá thấp, trên cơ bản thì muốn làm cái gì đều sẽ bị những tên Võ Đồ được huấn luyện từ nhỏ đánh gãy trước.

Nhưng nếu cho thời gian để hắn nặn kỹ năng vậy thì khác.

Nhân vật chính của cốt truyện trước mắt là một ví dụ.

“Tên khốn…”

Ánh mắt Tần Mặc gắt gao nhìn chằm chằm huyết y công tử ca đàng kia, cưỡng ép thân thể của mình đứng lên từ trong hố, hắn vừa nói vừa nắm chặt lại trường đao cổ trong tay lên.

Hứa Nguyên vẻ mặt bình thản đứng ở sau lưng mọi người mà nhìn chằm chằm Tần Mặc, nhịn xuống cảm xúc muốn châm chọc hắn, nói thẳng:

“Vương giáo đầu, đừng lãng phí thời gian, giết hắn.”

Giết người, tru tâm.

Nếu đã có thể giết người, vậy thì không cần phí mồm tiếp tục tru tâm.

Nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều, cái này Hứa Nguyên còn hiểu.

Vừa nói xong, chợt một tráng hán trong quân trận ném thẳng thanh trường thương ra.

Trường thương hóa thành bóng đen, nhanh như chớp, gần như chỉ lóe qua trong khoảng cách hơn mười trượng.

“Ang!”

Truyền đến một tiếng kim loại giao vào nhau, Tần Mặc đang dầu hết đèn khô dùng thanh trường đao cổ xưa kia đẩy đi trường thương, nhưng cái giá phải trả là trường đao bị chấn đến tuột khỏi tay.

Trên chiến trường, không có ai sẽ cho kẻ thù cơ hội nghỉ ngơi.

Cơ hồ là trong nháy mắt kế tiếp, lại thêm hai thanh trường thương được ném ra, mấy tráng hán trong quân trận đang nhanh chóng chạy về phía Tần Mặc.

“Ù ù…”

Lúc này không có truyền ra tiếng kim loại đan xen nhau mà thay vào đó là một thanh âm ù ù chói tai.

Hai thanh trường thương được ném kia đột ngột treo lơ lửng trước người Tần Mặc.

Lại trong chớp mắt nữa, Tần Mặc đang ngã bên trong hố trực tiếp bị cách không kéo đến bầu trời.

Hứa Nguyên thấy một màn này, lòng chợt trầm xuống, ngước mắt nhìn qua.

Đang trong tranh đấu mà tàn hồn Thánh Nhân kia lại còn có dư lực nhúng tay vào trận chiến bên này?

Vịt nấu chín bay đi mất…

Ấy không, bây giờ chắc còn xem như đang trong nồi.

Chớp mắt sau khi tàn hồn Thánh Nhân kéo Tần Mặc lên, Chu Sâm ở trên bầu trời mượn lỗ hổng này đột nhiên vung một kiếm về phía Tần Mặc đang bay lên.

Tàn hồn Thánh Nhân giơ tay nắm một cái.

Một luồng ý hồn hộ thuẫn tựa như có thật thể hình thành trước người Tần Mặc.

Nháy mắt kiếm khí đã đến cạnh mặt ngoài của hắc thuẫn hồn lực, hai thứ va chạm nhau, không có chút tiếng động nào, nhưng nguyên khí và ý hồn tiêu tán lại khiến cho không khí xung quanh chấn động một hồi.

Nhận trọng kích này, hư ảnh của tàn hồn Thánh Nhân tựa hồ càng nhạt đi một phần.

Kéo Tần Mặc đến cạnh mình, tàn hồn Thánh Nhân nhìn bộ dáng chật vật của đồ đệ, khẽ thở dài, sau đó vẫn cười ha hả:

“Nhóc con, xem ra ngươi gặp phải người không quen ha.”

Tần Mặc hơi siết chặt nắm tay:

“Lão sư…”

Giờ phút này rồi, hắn có thể nào không nhận ra vì sao hành tung của mình lại bại lộ chứ.

Ngược lại tàn hồn Thánh Nhân mỉm cười rất thoải mái:

“Được rồi, cũng trách lão già ta lầm, ngã một lần thì khôn hơn một tí, lần sau lại chú ý là được.”

Ánh mắt Tần Mặc nhìn ba thân ảnh đang liên tục công phạt hồn ảnh trên bầu trời, có chút áy náy, thấp giọng nói:

“Nhưng lão sư chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”

Tàn hồn Thánh Nhân vừa ngăn đám người Chu Sâm vừa tùy ý nói:

“Hừm, muốn đi cũng dễ thôi, chỉ là có thể ta sẽ ngủ say một đoạn thời gian dài, đại khái kế tiếp phải xem chính ngươi rồi.”

Ba người Chu Sâm không có cảm động mà dừng tay lại chỉ vì cuộc đối thoại như đang cáo biệt của hai sư đồ này, ngược lại mỗi một lưỡi kiếm và ý hồn bí kỹ đều càng thêm sắc bén.

Trong chốc lát, Hứa phủ Tĩnh Giang đã gần như hóa thành bãi phế tích lại bị dư ba mà ba người đánh nhau với Thánh Nhân càn quét lần nữa.

Tần Mặc âm thầm đưa ra quyết định nào đó trong lòng:

“Ta biết rồi…”

Tàn hồn Thánh Nhân không nói gì nữa, nháy mắt khí thế trên người tăng lên, một trận chấn động hồn ý tạm thời đẩy ba người Chu Sâm ra.

Sau đó lấy hồn thể Thánh Nhân làm trung tâm, một cỗ chấn động không gian tràn ra!

Hứa Nguyên ở trên mặt đất nhìn thấy một màn này, trong lòng chợt trầm xuống.

Mẹ kiếp.

Đều đến cục diện như vậy rồi còn sẽ để cho nhân vật chính chạy hả?

Mà loại chiêu thức này đến cả Hứa Nguyên cũng nhìn ra thì đương nhiên ba tên Đại Tông Sư trên bầu trời cũng biết, nhưng giờ phút này quanh thân của hồn thể Thánh Nhân đã hình thành một cỗ không gian gợn sóng ngăn cản tất cả công kích của bọn họ, cho dù đứng để cho bọn họ đánh thì nhất thời cũng không thể xuyên qua tầng gợn sóng không gian kia.

Rất nhanh, khí thế hồn thể của tàn hồn Thánh Nhân dần dần đạt tới đỉnh phong, không gian chấn động ra từng trận hắc văn, cho dù là người thường cũng có thể nhìn thấy.

Tàn hồn Thánh Nhân thở ra một hơi thật dài, nhìn Tần Mặc được hắn che chở đằng sau thật sâu, cười nói nhẹ nhàng:

“Nhóc Tần, đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là ngủ say chứ không phải đã chết, sau này thầy trò chúng ta lại có cơ hội gặp…”

Tàn hồn Thánh Nhân còn chưa nói xong, đồng tử đột nhiên co lại.

Trong một khoảng thế giới im lặng đó, hắn thấy được một thanh trường kiếm cổ xưa màu đen đang bay về phía mình.

Mà khi nhìn thấy thanh kiếm này, hắn cũng ý thức được bây giờ bản thân đã hao hết hồn lực, không thể tránh thoát.

Như hắn nghĩ vậy, trong một thế giới im lặng ấy, thanh trường kiếm màu đen kia đâm thủng bức màn mà hắn tạo ra.

Bình Luận (0)
Comment