Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 139 - Chương 139 - Thủ Hạ Của Ngươi Sẽ Có Người Cần

Chương 139 - Thủ hạ của ngươi sẽ có người cần
Chương 139 - Thủ hạ của ngươi sẽ có người cần

Xẹt qua hư không, xuyên qua bình chướng không gian mà hắn thiết lập quanh thân lại tựa như rơi vào nước vậy, cuối cùng nhẹ nhàng đâm vào hồn thể của hắn.

Tất cả mọi thứ nhanh như thể thời gian được nhấn nút khóa tạm dừng.

Và ngay sau đó, khóa tạm dừng ấy đã được giải.

Từng mảnh vụn băng hàn khí cấp tốc lan tràn ra từ trên lưỡi kiếm.

Nháy mắt, tàn hồn Thánh Nhân trên không trung và Tần Mặc bên cạnh hắn đều bị đông thành tượng băng, rời xuống từ trên bầu trời…

Nhìn hai tòa băng điêu từ không trung rơi xuống phía dưới, trong mắt Hứa Nguyên mang theo một sự ngạc nhiên.

Hắn vừa mới chuẩn bị kỹ càng tâm lý nghe nhân vật chính trong nguyên tác kia dọa, sau đó lại nhìn đối phương chạy đi ngay dưới mí mắt mình.

Kết quả chỉ có thế này?

Thu suy nghĩ lại, ánh mắt Hứa Nguyên nhìn khối băng điêu vừa rơi xuống kia với vẻ ngưng trọng.

Hắn không thể thấy rõ chuôi trường kiếm cổ phác màu đen này xuất hiện như thế nào, cũng không nhìn rõ tàn hồn Thánh Nhân trong đó như thế nào, nhưng lại thấy rõ quá trình hồn thể của Thánh Nhân và nhân vật chính trong nguyên tác kia bị đông cứng thành băng điêu như thế nào.

Là Hứa Trường Ca tới?

Nhưng trong Thương Nguyên, đại ca hắn hình như không có loại kỹ năng có thể băng phong?

Giữa lúc suy nghĩ chớp động, lực chú ý của Hứa Nguyên rất nhanh liền bị một thứ khác hấp dẫn.

Bầu trời đen tối đang bao phủ toàn bộ Hứa phủ phát sinh dị biến.

Sau khi tàn hồn Thánh Nhân bị băng phong, phía trên bầu trời lập tức xuất hiện các lỗ thủng lít nha lít nhít, những lỗ thủng trống không này nhanh chóng khuếch tán kết nối với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Cuối cùng.

Toàn bộ mây đen tiêu tán thành hư không ngay trước khi băng điêu rơi xuống đất, lộ ra một trận văn rườm rà huyền diệu bầu trời.

Mà đại trận thành nội sau khi đã mất đi mục tiêu thì những trận văn huyền diệu mà mắt trần có thể thấy được kia cũng dần dần ẩn nấp trên không trung.

Hứa Nguyên sau khi kịp chuẩn bị phản ứng liền vô thức đi tới vị trí mà băng điêu rơi xuống nhìn một chút.

Có điều sau khi suy nghĩ hiện lên, hắn cũng không lập tức rời đi mà chuyển mắt nhìn về những khuôn mặt rã rời sau khi trút được gánh nặng của bọn hộ viện phía trong nội viện.

Ngay cả trong luyện ngục nhân gian kia thì những Võ Đồ này vẫn không quên bảo hộ Tam công tử hắn.

Đứng trước sinh tử vẫn anh dũng như vậy.

"Hô. . ."

Thở dài một hơi, Hứa Nguyên cong ngón búng ra hai mươi mấy tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng đưa đến trước mặt Vương giáo đầu.

Vương giáo đầu còn đang có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, thuận tay tiếp được, sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua vội vàng nhìn về phía Hứa Nguyên nói:

"Tam công tử, đó là bổn phận của chúng ta, ngân phiếu này ta không thể. . ."

"Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, ngươi không muốn nhưng thủ hạ của ngươi vẫn sẽ có người cần."

Nói xong, mắt Hứa Nguyên nhìn thoáng qua cửa sân bên ngoài.

Vương giáo đầu bỗng nhiên trầm mặc, hắn nhớ tới huynh đệ vừa mới bị Tần Mặc kia giết chết trên đường đi.

Hứa Nguyên buông thõng đôi mắt, vỗ vỗ bả vai Vương giáo đầu.

Những người khác trong phủ đệ có thể Hứa Nguyên không biết, nhưng mỗi ngày hắn đều xen lẫn vào trong những võ sĩ ở Võ Tuyên viện cùng nhau tập luyện.

Cùng đám võ sĩ to lớn hào sảng kia so tài hơn một tháng, rất nhiều rất nhiều thứ vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt.

Ban đầu vốn dĩ hôm nay hắn cũng chuẩn bị đến đó.

Hiện tại xem ra, về sau cũng không đi được.

"Nghỉ ngơi thật tốt, lần này các ngươi làm tốt lắm."

Nói xong, Hứa Nguyên thu tay lại, đi đến phía cửa sân bên ngoài.

Ánh nắng trên bầu trời vẫn ấm áp như cũ, nhưng trong viện lại có vẻ có chút bừa bộn.

Trong tay Vương giáo đầu nắm chặt một chồng ngân phiếu, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhìn về phía Tam công tử đã biến mất ngay chỗ ngoặt chắp tay hành một lễ thật sâu:

"Vương Toàn, thay mặt huynh đệ Võ Tuyên viện tạ ơn Tam công tử!"

Vị trí băng điêu rơi xuống là tại vùng đất ngập nước thanh u mà tĩnh lệ bên cạnh hồ.

Thời điểm Hứa Nguyên tìm đến nơi này, ba người Chu Thần đã ở bên cạnh chờ đợi.

Thấy Hứa Nguyên tới, Chu Thần đeo kiếm dẫn đầu tiến lên nghênh đón, ôm quyền thi lễ:

"Tam công tử."

Hứa Nguyên nhìn thoáng qua Chu Thần.

À, không, là liếc nhìn một vòng ba tên đại tông sư này.

Trên người của ba người hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chật vật, là vết tích sau trận đánh chính diện với tàn hồn Thánh Nhân, trong đó tương đối ổn nhất chính là Chu Thần.

Toàn thân đều là vết thương máu chảy dầm dề, chỉ có điều nhìn tinh thần hắn coi như không tệ, hẳn là cũng không có gì đáng ngại.

Thu liễm lại suy nghĩ, Hứa Nguyên nhẹ gật đầu, lên tiếng nói:

"Một kiếm kia là của Hứa Trường Ca sao?"

Chu Thần lắc đầu:

"Không phải trưởng công tử."

Bình Luận (0)
Comment