Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 140 - Chương 140 - Là Nàng?

Chương 140 - Là nàng?
Chương 140 - Là nàng?

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến phía hai tòa băng điêu bị băng phong kia.

Hứa Nguyên nhíu nhíu mày, có chút kinh ngạc:

"Không phải Hứa Trường Ca? Vậy có thể là ai?"

Nghe vậy, khóe miệng Chu Thần kéo lên một nụ cười cổ quái, thấp giọng nói:

"Tam công tử ngài đi xem chuôi kiếm này hẳn là liền biết đó là người nào."

Lúc trước hắn từng nhìn Tam công tử này lấy cái chết để bức bách trưởng công tử thả đồ đệ của người quốc sư kia đi.

Hiện tại nhìn lại, cũng không phải là không có hồi báo.

Nghe thấy mấy lời này, trong lòng Hứa Nguyên sững sờ.

【 Băng, có thể là… 】

Một đạo thanh tuyến thanh lãnh từng khiến hắn tức giận đến mức chảy máu não đột nhiên lóe lên trong não hắn.

Băng.

Tảng băng lớn kia cũng là băng, lần này thật sự là nàng a?

Bước chân vô thức dừng lại, ánh mắt Hứa Nguyên cổ quái nhìn về phía Chu Thần.

Có điều lúc này Chu Thần lại không hề nhìn hắn, mà chậm rãi ngước mắt nhìn về một phía trên bầu trời.

Hứa Nguyên thấy thế liền trầm mặc, cũng quay đầu nhìn lại.

Sau đó hắn liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp chậm rãi từ trên trời bay xuống, đứng trên mặt đất cách hơn mười mét bên cạnh hắn.

Một bộ y phục đen che giấu đường cong lả lướt, ở sau lưng đeo một túi hành lý căng phồng.

Có điều so với lần đầu tiên gặp vẫn có chút khác biệt, lần này nàng không mang mạng che mặt, mà trực tiếp đội một cái mũ rộng vành có màn sa che khuất khuôn mặt.

Ánh mắt thanh u kia cách một mà sa mỏng cũng vẫn có thể lờ mờ thấy được.

Đối mặt, không nói gì.

Hứa Nguyên thở ra một hơi, đi tới phía trước thi lễ một cái, nở nụ cười từ tận đáy lòng:

"Nhiễm tiên sinh, đã lâu không gặp."

Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Nguyên khoảng hai giây, cuối cùng chỉ phun ra ba chữ:

"Nhiễm Thanh Mặc."

Hứa Nguyên nhíu mày, sau khi kịp phản ứng liền ho nhẹ một cái sau đó lặp lại:

"Khục, Nhiễm Thanh Mặc, đã lâu không gặp."

Nhiễm Thanh Mặc chậm rãi lấy chiếc mũ rộng vành xuống, nhếch môi, nhẹ gật đầu:

"Ừm, Hứa Nguyên, đã lâu không gặp."

Dứt lời, cả hai liền trầm mặc.

" . . . ."

Hứa Nguyên.

". . ."

Nhiễm Thanh Mặc.

"Khục."

Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn thoáng qua hai tòa băng điêu bên cạnh kia:

"Đây là do ngươi làm?"

Nhiễm Thanh Mặc đi về phía băng điêu, lấy kiếm của mình xuống, hời hợt trả lời:

"Ừm."

Hứa Nguyên hơi trầm mặc, thấp giọng nói:

"Nhiễm Thanh Mặc, tạ ơn ngươi."

Nếu như không phải có Nhiễm Thanh Mặc đột nhiên xuất hiện ra tay hỗ trợ, nhân vật chính trong nguyên tác trực tiếp truyền tống đi nơi khác, đến lúc đó muốn giết hắn đoán chừng sẽ khó hơn lên trời.

Nghe hắn nói như thế Nhiễm Thanh Mặc cũng không trả lời ngay, hơi hồi tưởng lại, sau đó nhìn vào mắt Hứa Nguyên:

"Hứa Nguyên, hai chữ tạ ơn này là thứ không có giá trị nhất trên thế giới này, ngươi nợ ta một món nợ ân tình."

". . . ."

Hứa Nguyên.

Dừng một chút, Nhiễm Thanh Mặc lại lắc đầu:

"Không đúng, phải là hiện tại ta chỉ thiếu ngươi một nhân tình."

"Được, chỉ thiếu một nhân tình."

Hứa Nguyên yên lặng cười một tiếng.

Dẫn chủ đề quay về vấn đề chính, Hứa Nguyên nhìn hai tòa băng điêu:

"Đúng rồi, Nhiễm Thanh Mặc, hai người này đều đã chết?"

Đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc nhìn bên kia một chút, nâng ngón tay ngọc nhỏ dài chỉ về hướng hai tòa băng điêu:

"Không phải, hắn không chết, hắn chết."

Cái thứ nhất, là tàn hồn lão gia.

Cái thứ hai, nhân vật chính Tần Mặc trong nguyên tác.

Hô hấp của Hứa Nguyên trì trệ.

Chết rồi. . . .

Nhìn nhân vật chính trong nguyên tác bị đông cứng bên trong băng điêu kia giống như còn sống, ánh mắt Hứa Nguyên mang vẻ kinh ngạc nồng đậm.

Tần Mặc chết rồi??

Nhân vật chính trong nguyên tác thật sự cứ như vậy mà chết rồi?

Nhìn thấy thần sắc của hắn, Nhiễm Thanh Mặc mấp máy đôi môi đỏ, nhỏ giọng hỏi:

"Cái kia, ngươi không muốn hắn chết à. . . ."

Hứa Nguyên hoàn hồn, khoát tay áo:

"Không có, chẳng qua là cảm thấy có chút quá dễ dàng."

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc rất khó hiểu.

Hứa Nguyên với tâm tình thư sướng cũng không có ý tứ muốn cho cái tảng băng lớn này một lời giải thích, ngược lại dẫn chủ đề quay lại trên người Nhiễm Thanh Mặc:

"Ngươi tìm đến ta, là bởi vì sự kiện kia?"

Về vấn đề này Nhiễm Thanh Mặc cũng không trả lời, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh Giang phủ ở hướng tây nam, bên trong ánh mắt thanh u mang theo một tia ngưng trọng.

Hứa Nguyên thấy thế cũng nhìn theo. Hắn vô thức tưởng rằng Hứa Trường Ca tới.

Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ trời xanh mênh mông vô bờ ra hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

Mắt Hứa Nguyên nhìn về phía Chu Thần đang đứng một bên, hi vọng đối phương có thể cho hắn một lời giải thích.

Nhưng lúc này Chu Thần cũng không để ý tới hắn, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn về phía bầu trời hướng tây nam.

Ảnh Nhi và Tư Tử Vũ bên cạnh cũng giống như vậy.

Hứa Nguyên có một loại cảm giác bị một vòng quan hệ bài trừ bên ngoài.

Người bên cạnh hắn đều hiểu, chỉ có một mình hắn không hiểu.

Nhưng rất nhanh, tự Hứa Nguyên cũng cảm nhận được một tia dị dạng.

Dùng ý hồn tiến hành dò xét bốn phía bản chất kỳ thật chính là cảm ứng nguyên khí ba động chung quanh.

Quyết định bởi hai điểm.

Bình Luận (0)
Comment