Điểm thứ nhất, cường độ ý hồn, cường độ ý hồn càng thêm cô đọng, cảm giác về thứ khác liền càng thêm tường tận.
Điểm thứ hai, cường độ ba động của nguyên khí.
Giữa trời đất, phần lớn thời gian nguyên khí đều ở một trạng thái tương đối cân bằng đến đứng im, mà khi tu giả vận dụng nguyên khí để thực hiện các loại hoạt động sẽ khiến nó nhiễu động.
Vận chuyển khi tu luyện, đấu pháp chiến đấu hay thậm chí là đi đường đều sẽ sinh ra các mức độ ba động khác biệt.
Loại nhiễu loạn này sẽ cho thấy tu vi người đầu nguồn nhiễu loạn mạnh hay yếu, theo khoảng cách xa dần mà không ngừng giảm dần.
Khi Hứa Nguyên và những hộ viện tại Võ Tuyên viện kia luận bàn cũng sẽ gây nên nhiễu loạn nguyên khí xung quanh, nhưng bởi vì tu vi thấp nên loại nhiễu loạn này thậm chí chưa ra khỏi được Võ Tuyên viện đã suy yếu đến mức khó mà dò xét.
Tu vi Hứa Nguyên thấp, không cảm giác được phía tây nam xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể cảm ứng được nguyên khí xung quanh chính mình.
Bên trong dinh thự Hứa phủ đã bị mấy đại tông sư chiến đấu đánh thành một vùng phế tích, nguyên khí bên trong đó bởi vì các chiêu thức đối oanh mà hỗn loạn đến cực điểm.
Nhưng ở thời khắc này, Hứa Nguyên lờ mờ cảm ứng được những nguyên khí hỗn tạp xung quanh này đều mơ hồ phun trào về phía tây nam.
Trầm mặc bao phủ trong không khí giữa năm người.
Rất hiển nhiên, bên ngoài Tĩnh Giang phủ cũng đến thời khắc cuối cùng.
Một mảnh trầm mặc, Hứa Nguyên phát hiện nguyên khí bên cạnh bỗng nhiên lại bị nhiễu loạn lần nữa.
Chỗ truyền đến không xa mà chính là Nhiễm Thanh Mặc bên cạnh.
Nàng mặc ý phục đen như mực bỗng nhiên nắm chặt lấy chuôi kiếm, đạp chân xuống đất khiến phiến đá vỡ vụn, kích xạ về phía bầu trời.
Theo sát phía sau chính là Chu Thần và Tư Tử Vũ.
Hứa Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Ảnh Nhi đã giống như thuấn di xuất hiện ở bên người của hắn.
Biến cố đột nhiên xảy đến khiến cho Hứa Nguyên hơi sững sờ.
Phát sinh chuyện gì?
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cảm giác quen thuộc đã đánh tới lần nữa.
Nguyên khí của Ảnh Nhi tiến vào kinh lạc hắn, dựa theo một loại lộ tuyến vận chuyển nào đó nhanh chóng vận chuyển vài vòng, Hứa Nguyên liền cảm giác được tầng ngoài thân thể của mình tạo thành một loại hộ thuẫn nào đó giống như một lớp màng mỏng.
Sau đó trời đất quay cuồng, hết thảy bốn phía cũng bắt đầu rút lui nhanh chóng.
Ảnh Nhi mang theo hắn, không quay đầu lại mà một đường phi nước đại về hướng đông bắc.
Hứa Nguyên còn đang trong trạng thái chưa kịp hiểu rõ ràng sự tình vừa phát sinh, khóe mắt quét nhìn qua bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trên bầu trời phía tây nam xuất hiện một thân ảnh nhanh chóng kích xạ đến.
Tốc độ cực nhanh,
Dùng mắt trần cũng có thể thấy đối phương xuất hiện ở trên không Hứa phủ chỉ trong khoảnh khắc.
Là một nam nhân thần bí mang mặt nạ.
Không khí xung quanh hắn có chút vặn vẹo không nhìn rõ ràng khuôn mặt thân hình hắn, nhưng bộ dáng một thân trang phục có chút chật vật.
Trường bào phiêu dật bị một lưỡi dao bén nhọn chọc thủng thành mấy cái lỗ hổng
lớn, vết thương trong đó sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, trên vết thương có nguyên khí màu xanh giống như giòi trong xương ngăn cản tốc độ tự lành của hắn.
Nhưng dù vậy, khí tức trên người người này vẫn có thể khiến Hứa Nguyên có chút không rét mà run.
Nhiễm Thanh Mặc, Chu Thần và Tư Tử Vũ vạch phá hư không nghênh kích kẻ thần bí này.
Một tiếng oanh minh.
Trong chớp mắt.
Hai thân ảnh bay ngược lại.
Chu Thần và Tư Tử Vũ tiến lên như thế nào, thì bay trở về như thế ấy, đập ầm ầm vào mớ hỗn loạn bên trong Tĩnh Giang phủ thành, bốc lên một mảng bụi mù lớn.
Nhiễm Thanh Mặc chịu đòn nghiêm trọng nhưng ngược lại vẫn còn trụ lại trên bầu trời, nhưng thân hình đã lộ ra vẻ miễn cưỡng.
Tần Vệ Cửu nhìn nữ tử áo đen trước mắt, trong chớp mắt liền nhận ra đối phương, nháy mắt nổi lên gân xanh.
Hắn tới vì cảm ứng được bên này xảy ra vấn đề, muốn cưỡng ép cứu tàn hồn Thánh Nhân kia đi, kết quả là hắn thế mà lại bị đồ đệ bảo bối của Kiếm Tlão giả đầu ngăn lại.
"Nhiễm Thanh Mặc! Ngươi đây là có ý gì? ! !"
Đón đỡ một kích toàn lực Nguyên Sơ cảnh, khóe môi Nhiễm Thanh Mặc tràn ra một tia máu tươi, thương thế này rất nặng, đôi mắt đẹp suy tư. Trong chớp mắt bỗng nhiên quay đầu lại bỏ chạy.
". ."
Tần Vệ Cửu.
Nhìn Nhiễm Thanh Mặc hóa thành một đạo bóng đen chạy về phía xa, Tần Vệ Cửu cũng không có ý muốn đuổi theo.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều lắm, hắn phải nhanh chóng cứu tàn hồn Thánh Nhân và Tần Mặc kia đi.
Nhưng sau một khắc, mắt hắn trực tiếp muốn nứt.
Nữ nhân này lại mang theo tàn hồn Thánh Nhân đang bị băng phong bỏ chạy!
"Hỗn đản! ! !"
Tần Vệ Cửu vô thức muốn đuổi theo, nhưng một cỗ nguyên khí ba động làm cho người ta hít thở không thông từ chân trời phía Tây Nam truyền đến.
Trong lòng Tần Vệ Cửu bỗng nhiên trầm xuống.
Vũ Lam. .
Không còn kịp rồi. . . .
Hắn không cách nào trong khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi Hứa Trường Ca chạy đến có thể giải quyết nữ nhân Nhiễm Thanh Mặc kia.
Hô hấp Tần Vệ Cửu có chút gấp rút, bỗng nhiên phát giác bên trong bắc uyển còn có một đạo khí tức quen thuộc, ánh mắt có chút ngưng tụ.
Là Cẩm Huyên.
Tô Cẩm Huyên ngồi bên trong phòng nhỏ của Hứa Nguyên, tay nắm mép váy, nắm đấm nắm lại rất chặt.
Đám người Chu Thần và Tần Mặc chiến đấu trong phủ đệ đều cố ý tránh khỏi khu vực chỗ nàng.
Bây giờ bên ngoài yên lặng hồi lâu, nàng cũng nghe lời dặn dò của Hứa Nguyên không được đi ra ngoài.