Tần Vệ Cửu nhìn lướt qua phía tây nam, đôi mắt lấp lóe một chút.
Để Cẩm Huyên nàng tiếp tục lưu lại bên người Hứa Trường Thiên a?
Không được,
Trước mặt tên Hứa Trường Ca kia thì Mị Hồn Ma Thể như Cẩm Huyên rất khó giấu được.
Trong chốc lát hắn đưa ra quyết định.
Tần Vệ Cửu bỗng nhiên đáp xuống, trận pháp phòng ngự của phòng nhỏ trong nháy mắt bị phá vỡ.
Xuất hiện trong phòng nhỏ, không đợi Tô Cẩm Huyên phản ứng, ý hồn cường đại Nguyên Sơ cảnh giới của Tần Vệ Cửu trực tiếp bao khỏa nàng làm thành lớp phòng hộ, sau đó phóng lên trời xanh nhanh chóng chạy về phía chân trời.
Biến cố tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Ảnh Nhi dừng ở phía trên mái nhà đống đổ nát, thả Hứa Nguyên từ trên người xuống.
Trong đầu Hứa Nguyên nghĩ đến sự tình vừa mới phát sinh, đưa tay vuốt vuốt mi tâm.
Biến cố từ khi phát sinh đến khi kết thúc cơ hồ đều chỉ trong chớp mắt.
Thậm chí lớp bụi mù mà Chu Thần và Tư Tử Vũ nện xuống còn chưa kịp tan biến, tên thần bí kia đã chạy mất.
Kết thúc.
Đứng trên mái nhà, Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài.
Dân chúng bình thường trên mặt đất giờ phút này đã xôn xao một mảnh.
Tại thế giới siêu phàm này, rất nhiều người đều đã từng gặp qua tu sĩ đấu pháp, nhưng quy mô chiến đấu như ở trên phủ thành vừa nãy thì cả đời cũng không thấy.
Âm thanh kia nổ rất to, toàn bộ Tĩnh Giang Hứa phủ bị màn trời màu đen bao lại, trên bầu trời dùng mắt trần cũng có thể thấy trận văn huyền ảo, hết thảy đều đánh thẳng vào tâm thần dân chúng.
Bọn hắn không biết cụ thể sự tình phát sinh,
Chỉ biết là, Tĩnh Giang Hứa phủ khổng lồ chỉ trong không đến một khắc đồng hồ đã bị tiêu diệt cả nhà.
Thời điểm Hứa Nguyên và Ảnh nhi cùng với Nhiễm Thanh Mặc nửa đường tìm đến cùng nhau trở lại dinh thự Hứa phủ, Hứa Trường Ca đã trong phủ chờ hồi lâu.
Hứa Nguyên cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Lúc Ảnh Nhi đặt hắn ở trên mái nhà, vừa đi được một lúc, hắn đã phát hiện đại ca hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên không Hứa phủ.
Nhưng khi đó đối phương chỉ cách không nhìn hắn một chút, sau đó trực tiếp đáp xuống bên trong dinh thự Hứa phủ.
Giờ phút này Hứa Trường Ca an tĩnh ngồi chung một chỗ trên tảng đá lớn, đôi mắt buông thõng vuốt vuốt chiếc nhẫn trữ vật giới, bộ áo bào màu xanh không thấy bất cứ dấu vết bụi bặm gì theo gió phất động.
Đi tới gần, Hứa Nguyên liền bị một cái bao vải nhuốm máu đặt bên cạnh Hứa Trường Ca hấp dẫn chú ý.
Hắn nhớ rằng đại ca hắn tựa hồ cũng có trữ vật giới, tại sao không đặt vào bên trong trữ vật giới?
Hơi do dự, ý hồn nhô ra muốn nhìn một chút trong bao vải này là đang chứa cái gì.
Nhưng đồ vật hắn nhìn thấy bên trong bao vải lại làm cho hô hấp Hứa Nguyên hơi chậm lại.
Đây là đầu lâu của một nữ nhân, hai mắt từ từ nhắm lại, chết rất an tường.
Ý hồn vừa đảo qua,
Sau đó,
Con mắt nữ nhân này đột nhiên mở ra.
". . ."
Hứa Nguyên.
Là cỏ, một loại thực vật.
Nguyên Sơ cảnh.
Không trách được hắn lại không thả vào trong nhẫn trữ vật giới.
Giữa lúc còn đang ngây người,
Hứa Nguyên bỗng nhiên thoáng nhìn Hứa Trường Ca lấy chiếc nhẫn trong tay kia ném cho hắn.
Một phát bắt được, tròng mắt nhìn thoáng qua, trong mắt Hứa Nguyên hiện ra vẻ kinh ngạc.
Đây là một chiếc nhẫn trữ vật giới, trống không, nhưng không gian bên trong ngược lại lớn hơn hơn hai lần so với cái trước kia của hắn.
Nhưng đại ca không phải cũng biết hắn đã có một cái sao, lại cho hắn một cái nữa là có ý gì?
Hứa Nguyên há miệng muốn hỏi thăm, nhưng Hứa Trường Ca không cho hắn cơ hội nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh quét về phía Nhiễm Thanh Mặc phía sau hắn.
Nhìn thấy một màn này,
Nhiễm Thanh Mặc vô thức nắm chặt chuôi kiếm, hơi có vẻ đề phòng lui về sau nửa bước.
Hứa Trường Ca này, rất nguy hiểm.
Hứa Trường Ca nhìn chằm chằm vào mắt Nhiễm Thanh Mặc, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp nói:
"Nhiễm tiên sinh, lần trước đi vội vàng, còn phải cảm ơn ngươi đã chiếu cố Trường Thiên ở Vạn Hưng sơn mạch."
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy yên lặng kéo chuôi kiếm trong tay một chút, công pháp lặng lẽ bắt đầu vận chuyển.
Hứa Trường Ca nhíu mày, tròng mắt nhìn chằm chằm chuôi kiếm của nàng hai giây, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối.
Nếu như nữ tử trước mắt có thể sinh ra sớm mười năm, nàng đại khái sẽ có thể sánh vai cùng hắn.
Đáng tiếc.
"Nhiễm tiên sinh, ta không có ý tứ động thủ với ngươi, chuyện kia Trường Thiên hắn không định truy cứu, ta làm huynh trưởng tự nhiên cũng sẽ không truy cứu."
Nói xong,
Lại một mảnh yên lặng,
Hứa Trường Ca chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Nhiễm Thanh Mặc, thu tay áo, trịnh trọng cúi người hành lễ với nữ tử trước mắt:
"Hứa Trường Ca, tạ ơn Nhiễm tiên sinh xuất thủ tương trợ."
Chờ một lúc,
Hứa Trường Ca xoay người nhìn Hứa Nguyên bên cạnh một chút, lại nhìn băng điêu sau lưng Nhiễm Thanh Mặc một chút.
". . . ."
Hứa Nguyên.
". ."
Hứa Trường Ca lặp lại động tác mới vừa rồi.
Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng:
"Nhiễm Thanh Mặc , có thể giao hồn thể và thi thể Tần Mặc kia cho chúng ta hay không?"
Nhiễm Thanh Mặc chớp mắt một cái, sau đó gật gật đầu:
"Được. . ."
Nói xong,
"Đông!"
Hai tòa băng điêu nối thành một mảnh bị nàng ném xuống đất.
Hứa Nguyên thấy thế mỉm cười, lại phát hiện đại ca hắn vẫn một mặt bình thản nhìn chằm chằm hắn như cũ.
"."
Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên bỗng nhiên hiểu ra đại ca cho hắn cái trữ vật giới này là có ý gì.
Mặc dù ba người Chu Thần dùng hết toàn lực đánh nhau thật lâu, nhưng trên cơ bản đều là tiêu hao công lực kéo dài một chút. Hồn giới bên trong tàn hồn Thánh Nhân cơ hồ có thể tính là do một mình Nhiễm Thanh Mặc băng phong.
Cái này là chiến lợi phẩm thuộc về nàng.