Tàn hồn Thánh Nhân này tuyệt đối sẽ không báo thù cho Tần Mặc.
Dừng một chút, Hứa Nguyên cười nói:
"Thừa kế y bát? Cho nên ngươi đây là muốn thu ta làm đồ đệ?"
Tàn hồn Thánh Nhân nghe vậy chăm chú quét mắt nhìn Hứa Nguyên một chút, sau đó ánh mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc:
"Tiên Thiên Đạo Thể?"
Dứt lời, khóe môi Thánh Nhân hồn thể lộ ra một chút ý cười:
"Nếu như ngươi nguyện ý đổi sang tu luyện công pháp ta tự sáng tạo, tất nhiên là ta nguyện ý."
Hứa Nguyên nghe nói vậy trực tiếp cười. Tàn hồn Thánh Nhân này cũng không phải lão gia gia tùy thân truyền thống trên ý nghĩa, chính hắn chờ đợi đồ đệ quả thực rất tốt, nhưng loại tốt này kỳ thật càng giống như một loại đầu tư lâu dài. Đi theo bên người Tần Mặc cũng không phải là hồn thể bất đắc dĩ nhận lấy hạn chế, mà là tỉ mỉ bày ra kế hoạch vun trồng.
Dù sao hắn chỉ bằng hồn thể cũng có thể chạy đến đánh một trận oanh tạc với đại tông sư tam phẩm, nếu hắn muốn rời khỏi Tần Mặc chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay sao? Tần Mặc chỉ là một trong những đồ đệ của đối phương trong năm tháng dài đằng đẵng, bây giờ nếu đã đầu tư thất bại, tìm người kế tiếp là được.
Đương nhiên, nếu đã có đầu tư, vậy Thánh Nhân này tất nhiên cũng cần hồi báo. Hồi báo mà tàn hồn Thánh Nhân này muốn cũng rất đơn giản, chính là Đoạt Xá Trùng Sinh. Giúp cho đồ đệ tu tới chín mươi cấp, cũng chính là Thuế Phàm nhất phẩm của thế giới này, khi đó tàn hồn Thánh Nhân sẽ bắt đầu hành động của mình. Trên con đường trợ giúp đồ đệ tu luyện đến tận đây, ta muốn có được thân thể của ngươi cũng không tính quá phận a?
Tuy nghĩ thế nhưng Hứa Nguyên vẫn thu liễm nỗi lòng:
"Ta tạm thời không có ý định cải tu công pháp."
Tàn hồn Thánh Nhân nghe vậy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá mức nhụt chí, chỉ là truyền âm nói ra:
"Không muốn cải tu công pháp, vậy chúng ta cũng vẫn hoàn toàn có thể làm giao dịch. . ."
Thời khắc thi cốt Tần Mặc lạnh lẽo, Thánh Nhân lão sư của hắn trực tiếp đưa ra phương án hợp tác giữa hắn và hai huynh đệ Hứa Nguyên và Hứa Trường Ca. Thánh Nhân đã sống vô số năm cũng không có cái gì có thể làm giá đỡ cho tàn hồn, bởi vì hắn biết hiện tại hắn không phải đối thủ của tiểu tử Nguyên Sơ quỷ dị này, cũng biết thân phận tù nhân của mình bây giờ.
Trực tiếp làm cho ra Tướng Quốc phủ mở ra một điều kiện cơ hồ không cách nào cự tuyệt.
Tình báo, công pháp, bí kỹ, một vài lối vào của bí cảnh.
Ngoại trừ cái đó ra, nếu như cần thiết, hắn còn có thể cho Tam công tử Tướng Quốc phủ bảo hộ an toàn, cũng như chỉ điểm tu hành.
Mà sau đó Tướng Quốc phủ chỉ cần sử dụng thế lực của phủ để tìm cho hắn một cái áo da người để hắn bồi dưỡng.
Lời nói vừa rơi xuống,
Tàn hồn Thánh Nhân và Hứa Nguyên đều nhìn Hứa Trường Ca.
Phế tích dưới ánh hoàng hôn có một loại mỹ cảm rách nát.
Hứa Trường Ca ngồi một chỗ trên tảng đá lớn, đôi mắt buông thõng, sắc mặt không thay đổi suy tư về đề nghị của đối phương.
Hắn cũng không nghĩ tới thứ gọi là Thánh Nhân này vậy mà thức thời như thế, nhưng ngược lại có chút hiểu được những lời mà khi rời kinh phụ thân từng nói với hắn.
Thánh Nhân?
Một đầu chó hoang tham sống sợ chết mà thôi.
Trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn cũng quyết định.
Hứa Trường Ca chậm rãi đứng dậy, áo bào màu xanh không gió mà bay, một thanh trường kiếm Thanh Phong dài ba thước chẳng biết từ lúc nào lặng yên xuất hiện ở trong tay của hắn.
Mũi kiếm dài nhỏ dưới ánh nắng chiều tản ra hồng quang đầy trời.
Tàn hồn Thánh Nhân thấy thế trong con ngươi có chút co rụt lại, ý thức được tiểu tử này muốn làm gì.
Nhưng quá nhanh.
Không đúng, động tác của Hứa Trường Ca không phải nhanh, mà là muốn tránh cũng không được.
Cho dù lấy tu vi của Hứa Nguyên cũng có thể trông thấy rõ ràng một kiếm này của Hứa Trường Ca.
Một kiếm qua quýt bình thường.
Mà khi nhìn thấy một kiếm này, bàn tay cầm Hắc Kiếm Ngọc của Nhiễm Thanh Mặc bắt đầu không thể khống chế mà nắm chặt run rẩy, trong đôi mắt đẹp là một mảnh ngưng trọng.
Đưa tay, đâm ra, sau đó trúng đích.
Hết thảy giống như đều là lẽ đương nhiên.
Một kiếm không cách nào tránh thoát . . . .
Kiếm rơi, khí thế ngưng trọng trong nháy mắt tiêu tán thành vô hình.
Tàn hồn Thánh Nhân bị đâm trúng đưa tay sờ lên mi tâm hồn thể của chính mình, giống như chấp nhận số mệnh mà nhếch miệng cười cười, rất nhẹ nhàng:
"Nguyên Sơ tiểu tử, lão già ta cũng không phải không cho ngươi hạ cấm chế, cái này ngươi không khỏi có chút huy động nhân lực a?"
Thanh Phong ba thước trong tay Hứa Trường Ca biến mất, khí tức rõ ràng hỗn loạn một chút, cười nhẹ trả lời:
"Tiên sinh khi còn sống đã là Thánh Nhân cao quý, không thể không coi trọng."
Tàn hồn Thánh Nhân lắc đầu, nhìn thật sâu Hứa Trường Ca một cái, ngữ khí ý vị thâm trường truyền âm nói:
"A. . . Tiểu tử, tu vật này của ngươi, chỉ hơi không cẩn thận thì chính là vạn kiếp bất phục, điểm ấy ngươi có biết không?"
Hứa Trường Ca nghe vậy con ngươi hẹp dài có chút nheo lại, liếc mắt nhìn hắn, không lạnh không nhạt:
"Chuyện của ta, cũng không nhọc phiền tiên sinh lo lắng."
Tàn hồn Thánh Nhân cũng rất thức thời không nhiều lời thêm nữa, lắc đầu cười nói:
"Cấm chế cũng đã hạ, ngươi đây là chuẩn bị để cho ta và tên tiểu tử Tiên Thiên Đạo Thể này đi cùng nhau sao? Cả nhà các ngươi thật đúng là một đám quái vật."
Hứa Trường Ca không phủ nhận:
"Có điều trước đó, gia phụ hẳn là sẽ có rất nhiều lời muốn hỏi thăm tiên sinh, mời tiên sinh đi theo ta."