Nhìn phản ứng của Hứa Trường Ca, Hứa Nguyên cảm thấy Hồn giới kia hẳn là tới tay hắn.
Nhưng giờ phút này hắn nghĩ đến nhiều hơn chính là một kiếm mới đâm ra kia của Hứa Trường Ca.
Một kiếm kia hắn đã từng thấy qua, nhưng là ở kiếp trước.
Đây là kỹ năng lúc BOSS lúc lâm vào đường cùng, một kỹ năng có thể xưng là nghịch thiên.
Mặc kệ người chơi khống chế nhân vật chạy bao xa, chỉ cần còn ở trong phạm vi của BOSS, Hứa Trường Ca đưa tay cầm kiếm, hướng vào một nhóm phía dưới, tổn thương sẽ trực tiếp sinh ra.
Một kiếm không cách nào tránh né.
Muốn chịu đựng được có hai loại biện pháp.
Thứ nhất, dùng HP chống đỡ ngạnh kháng, cái kỹ năng biến thái này Hứa Trường Ca sẽ chỉ dùng một lần trong BOSS chiến.
Thứ hai, dùng Vô Địch Né để tránh.
Hứa Nguyên là người chơi lão luyện, cho nên bình thường đều thích dùng Vô Địch Né để tránh.
Tuy nghĩ thế nhưng bỗng nhiên Hứa Nguyên sững sờ, sau đó tâm động ầm ầm.
Tiền trảm, Vô Địch Né, Tàn hồn Thánh Nhân. . . . .
Có lẽ, về sau hắn có thể tìm Tàn hồn Thánh Nhân kia học tập loại bí kỹ kiếm pháp Vô Địch Né này.
Dù sao lấy nhãn lực của Thánh Nhân, học được loại bí kỹ này cũng không tính là một việc khó. Hơn nữa, có lẽ một kiếm kia của đại ca hắn hắn cũng có thể học được.
Có thể thử một chút.
Trong lòng Hứa Nguyên quyết định chủ ý, mắt nhìn về nữ tử phía bên cạnh, sau đó có chút sững sờ.
Tảng băng này vẫn duy trì tư thế như vừa rồi, nhìn chằm chằm vị trí Hứa Trường Ca vừa đâm ra một kiếm kia sững sờ xuất thần.
Hứa Nguyên đưa tay quơ quơ ở trước mặt nàng.
Nhiễm Thanh Mặc hoàn hồn, ánh mắt nhìn hắn.
Hứa Nguyên ôn nhu hỏi:
"Ngươi làm sao vậy?"
Nhiễm Thanh Mặc cắn môi, nắm chặt nắm đấm:
"Ca ca ngươi. . . Rất mạnh."
Hứa Nguyên liếc qua bàn tay cầm kiếm của nàng, cười nhẹ an ủi:
"Hứa Trường Ca hắn lớn hơn ngươi mười mấy tuổi đấy, chờ ngươi đến tuổi của hắn, ai mạnh ai yếu cũng chưa chắc đâu."
Đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc có chút rủ xuống, lắc đầu không nói gì, cảm xúc dùng mắt trần cũng có thể thấy được uể oải trong mắt nàng.
Hứa Nguyên nhìn thấy một màn này, ánh mắt lại có chút ngưng tụ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được cái tảng băng này đang suy nghĩ cái gì.
Kiếm Tông. . . .
Từ khi vừa mới bắt đầu, thân là đệ tử quốc sư, mục đích Nhiễm Thanh Mặc bắt hắn đúng là vì để áp chế cha của hắn.
Bây giờ mặc dù nàng và hắn có quan hệ cá nhân rất tốt, nhưng trong mắt nàng Hứa Trường Ca lại là địch nhân.
Sau khi đi vào phủ trạch Hứa phủ, nàng đối với đại ca hắn lại ôm địch ý như có như không.
Mà lấy phong cách đối với địch nhân của huynh trưởng, Hứa Nguyên có chút rùng mình một cái.
Hắn có chút hiểu được uể oải của Nhiễm Thanh Mặc từ đâu mà đến rồi.
Dựa theo tuyến thời gian trong nguyên tác, thời điểm Kiếm Tông hủy diệt hẳn là chỉ cách trong vòng hai năm nữa.
Nhiễm Thanh Mặc không có thời gian trưởng thành.
Mà lấy thực lực của nàng bây giờ đi đối đầu với Hứa Trường Ca, bị thuấn sát là điều không thể nghi ngờ.
Hơi suy tư, Hứa Nguyên thở dài, ngước mắt nhìn về phía Ảnh Nhi đứng một bên:
"Ảnh Nhi, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn cùng với Nhiễm tiên sinh nói chuyện một hồi."
Ảnh Nhi nhìn thoáng qua Nhiễm Thanh Mặc, gật đầu rời đi.
Đợi đến khi Ảnh Nhi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua ánh nắng chiều phía chân trời, thấp giọng nói:
"Nhiễm Thanh Mặc, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Ừm. Ngươi nói."
Nhiễm Thanh Mặc nhẹ gật đầu.
Đợi hai giây, Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua phương hướng Hứa Trường Ca rời đi, sau đó nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Mặc.
Nhiễm Thanh Mặc cũng nhìn thoáng qua phương hướng Hứa Trường Ca rời đi, sau đó nghiêng đầu một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên bỗng nhiên cảm giác não có chút đau, thở dài:
"Bế âm trận, được không?"
"Nha."
Nhiễm Thanh Mặc gật gật đầu, nguyên khí phun trào, một tầng màng băng mỏng trong suốt thoáng qua hình thành chung quanh hai người.
Hứa Nguyên thấy thế thở ra một hơi thật dài:
"Nhiễm Thanh Mặc, ngươi tìm đến ta, là bởi vì không muốn để cho bốn vạn đệ tử Kiếm Tông kia mất mạng, đúng không?"
"Ừm."
Nhiễm Thanh Mặc nhẹ gật đầu.
"Có thể hỏi ngươi một chút lý do tại sao không?"
Hứa Nguyên thấp giọng hỏi.
Hắn nhớ kỹ trong tuyến thế giới kia Nhiễm Thanh Mặc không hề có ý định quản sống chết của Kiếm Tông mà trực tiếp đi ra bên ngoài.
Nhiễm Thanh Mặc nghĩ nghĩ, thanh âm rất chân thành:
"Bởi vì sư phó nói, về sau ta sẽ trở thành chưởng môn Kiếm Tông, bảo vệ Kiếm Tông cẩn thận là trách nhiệm của ta."
Ráng chiều đầy trời dưới màng băng mỏng tản ra rơi vào trong đôi mắt đen nhánh của nàng, đẹp đến chói mắt. Hứa Nguyên vốn một miệng văn chương lại trầm mặc hai giây, sau đó tiếp tục nhẹ giọng hỏi:
"Còn có nguyên nhân khác không?"
"Nguyên nhân khác?"
Nhiễm Thanh Mặc hỏi.
"Ngoại trừ nguyên nhân muốn thủ hộ tông môn, tỉ như đối với tông môn, đối với nhóm loại hình sư huynh muội trong tông môn?"