Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 147 - Chương 147 - Tập Viết Có Tính Không?

Chương 147 - Tập viết có tính không?
Chương 147 - Tập viết có tính không?

Đôi mắt đẹp của Nhiễm Thanh Mặc nhìn quanh có vẻ hơi nghi hoặc:

"Sư huynh muội?"

Hơi hồi tưởng lại, nàng nhẹ nhàng lắc đầu:

"Ta vẫn luôn ở trên núi Thiên Phong, rất ít khi có thể nhìn thấy bọn hắn."

Nghe vậy, Hứa Nguyên tựa hồ ý thức được cái gì, nhìn ánh mắt của nàng dần dần cổ quái, hỏi:

"Nhiễm Thanh Mặc, ngươi từ nhỏ đến lớn là trưởng thành như thế nào?"

Nhiễm Thanh Mặc trả lời rất đơn giản:

"Tu luyện."

"Ngoại trừ tu luyện."

"Luyện kiếm."

"Ngoại trừ luyện kiếm?"

"Ừm. . . Trước kia sẽ đi ngủ và dùng bữa."

"Còn có cái khác không?"

"Tập viết có tính không?"

". . . ."

Hứa Nguyên.

Được rồi, trách không được khi lớn lên lại có loại tính cách như tảng băng này.

Ho nhẹ một tiếng, Hứa Nguyên hít một hơi, hỏi lại lần nữa:

"Ngươi làm chuyện này chỉ là bởi vì tương lai ngươi sẽ là chưởng môn?"

Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc có chút không hiểu:

"Nếu không thì sao a?"

". . . ."

Đôi mắt Hứa Nguyên rủ xuống trầm mặc.

Một cái lý do thuần túy đến mức không có tạp chất.

Không phải bởi vì lòng cảm mến, không phải bởi vì tình nghĩa sư môn, chỉ là bởi vì từ nhỏ đã như thế.

Nhiễm Thanh Mặc chính là vì Thiên Nguyên kiếm tông mà sinh ra.

Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên, con ngươi lóe ra một loại ánh sáng nào đó, cẩn thận thử dò xét nói:

"Hứa Nguyên, ngươi nói ngươi có thể giúp ta, là thật sao?"

Đối với vấn đề này, lần này Hứa Nguyên không trả lời ngay.

Thiên Nguyên kiếm tông hủy diệt là một sự kiện lớn trong Thương Nguyên, nhưng nguyên tác Thương Nguyên sớm đã thoát ly khỏi quỹ đạo cố định của nó, như một đầu ngựa hoang mất cương không biết phương hướng chạy như điên về phía Hứa Nguyên.

Bây giờ tiên cơ mà Hứa Nguyên hắn có thể chiếm được đại khái chỉ có những cơ duyên chưa từng xuất thế, cùng với tính cách và quá khứ của mấy nhân vật.

Cứu vãn Kiếm Tông, hắn cũng đã không còn nắm chắc như lúc trước nữa.

Nhiễm Thanh Mặc nhìn bộ dáng hắn rủ mắt hồi lâu không nói, ánh sáng trong đôi mắt đẹp dần dần ảm đạm:

"Không được a. . ."

"Cũng không phải là không được."

". . . . ."

Đôi mắt đẹp của nàng có chút trợn to.

Hứa Nguyên ngước mắt nhìn về phía đối phương, cười nói:

"Ta bây giờ muốn đi ra ngoài trải nghiệm, trong đó cũng có nguyên nhân muốn giúp ngươi."

Nhiễm Thanh Mặc vô thức tiến lên một bước, kéo góc áo khảm kim văn màu máu của hắn:

"Thật sao?"

Hứa Nguyên liếc qua góc áo của mình bị giữ chặt, ngước mắt nhìn vào tròng mắt của nàng, ngữ khí nghiêm túc lên tiếng hỏi lại:

"Nhưng ngươi có tin ta không?"

Nàng có thể tin hắn không?

Bây giờ hắn là Tam công tử Tướng Quốc phủ, thế lực nhân vật trọng yếu sắp hủy diệt Thiên Nguyên kiếm tông.

Nếu như hắn lựa chọn cách lừa nàng, các loại tin tức dẫn đến hủy diệt của Thiên Nguyên kiếm tông sẽ chỉ đến càng nhanh.

Nhiễm Thanh Mặc ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy giây:

"Thế nhưng, ngươi có phải là Hứa Nguyên không."

"Ta cũng là Hứa Trường Thiên."

Hứa Nguyên đáp.

Hàm răng Nhiễm Thanh Mặc khẽ cắn khóe môi, đôi mắt rủ xuống trầm mặc thật lâu, nhưng bàn tay nắm chặt góc áo hắn không hề buông ra:

"Ta... Ta không có biện pháp khác. . ."

Nghe vậy, Hứa Nguyên khẽ thở dài một cái, đưa tay vuốt lọn tóc rủ xuống qua thái dương nàng vén lên sau tai, cười khẽ với nàng:

"Nhiễm Thanh Mặc, ta có thể cố gắng vì ngươi mà giành lấy một cơ hội, nhưng cơ hội này ta cũng không thể xác định có thể lấy được hay không, hơn nữa coi như lấy được, cuối cùng cũng phải dựa vào sư phó ngươi quyết định.”

"Đương nhiên, quyết định của hắn cũng không nhất định là chắc chắn."

Ở Tướng Quốc phủ mọi quyền quyết định đều tập trung trong tay một người là phụ thân hắn, nhưng tông môn lại không phải do một mình chưởng môn định đoạt.

Trải qua ngàn năm diễn biến, tông môn sớm đã thành một hợp thể phục vụ lợi ích phức tạp.

Hội trưởng lão, các đại thế gia thuộc hạ, thậm chí sợi cỏ phe phái cường thịnh mới phát thời điểm đó cũng đều có thể ảnh hưởng đến quyết sách sau cùng của một tông môn.

Chuyện mà Hứa Nguyên hắn có khả năng làm, nhiều nhất chỉ là thay Nhiễm Thanh Mặc đòi hỏi lão cha hắn một cơ hội.

Cuối cùng sự tình có thể đạt thành hay không, vẫn là một biến số không thể biết được.

Nghe hắn trả lời lập lờ nước đôi, Nhiễm Thanh Mặc lại không chút do dự nhẹ gật đầu:

"Ừm, được!"

Hứa Nguyên thu tay về, cười nhẹ lắc đầu.

Nhìn tảng băng lớn này đúng là cùng đường mạt lộ, đoán chừng trước khi tới tìm hắn thì tất thảy biện pháp mà nàng có thể nghĩ tới thì nàng đều nếm thử qua.

Đã hứa hẹn đã ưng thuận, vậy hắn cũng muốn làm rõ một vài tình báo.

Hứa Nguyên mở miệng hỏi:

"Nhiễm Thanh Mặc, hỏi ngươi một vấn đề."

"Cái gì?"

Tâm tình Nhiễm Thanh Mặc rõ ràng thay đổi không tệ.

Bình Luận (0)
Comment