Ánh trăng thanh lệ trải dài như ánh đao chém một đường trượt xuống sườn núi, chiếu rọi lấp loáng xuyên qua con suối nhỏ, rồi vút bay tới những mảnh ngói sứ đen bóng xếp đặt ngăn nắp trên mái hiên của một tòa trang viên.
Trang viên đứng đó, im lìm lặng thinh, bóng trăng đêm hòa nhịp với ngọn đèn sáng trong phòng, tô điểm cho nó, khiến cho ánh đèn kia như một viên minh châu lấp lóa giữa khe núi, ban phát ánh sáng nhu hòa chiếu rọi vào con đường đá ở trong sân nhà.
Bên trong sương phòng tĩnh lặng, Tô Cẩn Huyên mặc bộ áo tơ trắng nõn đang ngồi bần thần bên chiếc bàn gỗ, tay nâng lên một chén trà thơm.
Một canh giờ trước, nàng bị một người đeo mặt nạ, thần thần bí bí bắt tới trang viên xa lạ này.
Nhưng đối phương không đợi nàng nói bất cứ lời nào mà biến mất ngay sau đó.
Tuy rằng không nhìn rõ thân hình hư ảo đó, nhưng nàng phỏng đoán người vừa rồi là thủ hạ sau lưng Tần Vệ Cửu, hoặc chính là Tần Vệ Cửu.
Bởi nếu không phải như vậy, thì chẳng có lý do gì mà họ phải mạo hiểm tới bắt nàng.
Biến cố đột ngột này khiến nàng lại quay trở về bên cạnh Tần Vệ Cửu, nhưng Tô Cẩn Huyên phát hiện ra rằng mình không có hoảng loạn quá nhiều.
Bỗng cánh cửa gỗ truyền tới tiếng động.
“Cốc… Cốc… Cốc…”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó có giọng nói của thị nữ truyền vào trong phòng: “Tô tiểu thư, Tần tiên sinh mời ngươi đến thư phòng”
Tô Cẩn Huyên nghe thấy vậy, đồng tử co lại, sau đó thản nhiên đứng dậy đi về phía cửa gỗ. Vừa đi vừa lẩm nhẩm nỉ non:
“Cửu ca?”
Cửa gỗ mở ra cọt kẹt, khuôn mặt tươi tắn của một thị nữ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của Tô Cẩn Huyên.
Sau khi thị nữ nhìn thấy dung nhan của Tô Cẩn Huyên, không tự chủ được mà ngây người ra. Mị Hồn Ma Thể, quả nhiên là hữu hiệu bất kể là đối với nam hay nữ.
Tô Cẩn Huyên mỉm cười với cô: “Tần tiên sinh có phải là Tần Vệ Cửu?”
Thị nữ hoàn hồn trở lại, chớp chớp đôi mắt: “Cái này… Nô tỳ không biết, chỉ biết rằng Bảo chủ đại nhân gọi công tử kia là Tần tiên sinh”
Tô Cẩn Huyên khẽ gật đầu: “Được, xin dẫn đường giúp ta”
“Mời ngài đi theo ta”
Thị nữ nói xong thì cất bước đi ngay về phía trước, tuy rằng im lặng không lên tiếng, nhưng ba bước ngoái đầu lại một lần.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy tiểu thư nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa người này còn luôn cho nàng một loại cảm giác rất thân thiết.
Con đường nhỏ lát đá cuội mông lung dưới ánh đèn lồng, lấp loáng mang vẻ đẹp thanh u của đêm trăng.
Trang viên trong sơn cốc này hoàn toàn nhỏ bé so với Hứa phủ ở Tĩnh Giang thành, không đến hai phân đồng hồ, thị nữ đã dẫn Tô Cẩn Huyên tới trước cửa thư phòng.
Xuyên qua cửa sổ, có ánh đèn dầu heo hắt từ trong thư phòng tỏa ra.
Nhìn thấy cảnh này, khóe môi Tô Cẩn Huyên nở ra một nụ cười “quả nhiên là vậy”.
Vị cửu ca này đọc sách vào ban đêm chỉ thích dùng đèn dầu.
Thị nữ khom người, thi lễ với Tô Cẩn Huyên: “Tô tiểu thư, ta xin phép đi trước, Tần tiên sinh đang đợi ngài ở trong đó”.
Thần sắc Tô Cẩn Huyên nhu hòa, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, ngươi xuống trước đi”.
Nói xong, Tô Cẩn Huyên cất bước, giơ tay lên định gõ cửa, nhưng một giọng nói khàn khàn quen thuộc từ bên trong truyền ra: “Cẩn Huyên, vào luôn đi”.
Tô Cẩn Huyên thấy vậy thì cười cười, đẩy cửa đi vào.
Ánh sáng của đèn dầu không thể so với ánh sáng của trận pháp trong đèn hoa, nhưng lại có một phong cách khác lạ. Bên dưới ánh lửa chập chờn, Tần Vệ Cửu đang ngồi ở phía sau bàn, nhìn một vật phẩm giống như một tập báo cáo trong tay.
Tô Cẩn Huyên đi tới, đứng cách mấy bước với bàn nhỏ, nhẹ nhàng gọi: “Cửu ca…”
Tần Vệ Cửu hơi ngẩng đầu, lộ ra sắc mặt có phần tái nhợt, xung quanh có nguyên khí tứ tán, không thể khống chế mà ẩn hiện bừa bãi quanh thân thể.
Hắn đã bị nội thương.
Kiếm khí của Hứa Trường Ca liên miên bất tận, tạo ra vết thương căn bản không thể hồi phục trong thời gian ngắn.
“Ngồi đi!”
Tần Vệ Cửu đặt tài liệu trong tay xuống, giọng điệu nhu hòa chỉ vào chiếc ghế gỗ gần vách tường, nói: “Mấy ngày nay muội thật là thiệt thòi quá…”
Tô Cẩn Huyên nhu thuận ngồi xuống, sau đó khẽ lắc đầu, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Tần Vệ Cửu: “Cửu ca, ca bị thương thế nào?”
Tần Vệ Cửu cười cười, xua tay nói: “Không sao không sao, mấy vết thương nhỏ mà thôi”
Tô Cẩn Huyên khẽ bặm môi, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Là Hứa Trường Ca làm hay sao?”
Nàng có hơn một canh giờ chuẩn bị, kịch bản đã được dựng lên xong xuôi trong đầu.
Nghe xong lời này, đồng tử trong mắt Tần Vệ Cửu co rụt ngay lập tức, nghiêm túc hỏi: “Cẩn Huyên, muội biết trước đó Hứa Trường Ca đã ở Tĩnh Giang phủ?”
Tô Cẩn Huyên nhìn vào đôi mắt Tần Vệ Cửu, lộ ra vẻ áy náy, khẽ gật đầu: “Ừm… Buổi tối hai ngày trước, Hứa Trường Ca nói ra việc này trước mặt muội, hình như có nói là đã xảy ra chuyện gì đó ở Cửu Nguyên Thành…”
Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói tiếp: “Bởi vì mấy ngày trước muội vừa rời Hứa phủ, cho nên không kịp báo cho Cửu ca biết…”
Nghe xong, Tần Vệ Cửu giơ tay xoa xoa vào mi tâm.