Vì sao Hứa Trường Ca lại xuất hiện ở Tĩnh Giang? Khúc mắc khó giải quyết này giờ đã được cởi bỏ. Nhưng kết quả như vậy khiến cho trong lòng hắn không biết vì sao lại có xúc động muốn cười?
Hắn cho rằng mình đã sớm bị bại lộ, dẫn đến vô duyên vô cớ mà Hứa Trường Ca tới đây, nhưng ai ngờ lý do thật sự lại hoang đường như thế?
Hắn đã biết được sự việc phát sinh ở Cửu Nguyên thành, đó là ở một chỗ nuôi nhốt yêu quỷ của Thương hội Thiên An đặt tại một khu vực hẻo lánh đã xảy ra biến cố nghiêm trọng, rất nhiều người đã chết.
Nhưng ai có thể nghĩ đến bởi vì loại chuyện như vậy mà tên khốn kiếp Hứa Trường Ca lại đích thân tới đó?
Thư phòng lâm vào trầm mặc an tĩnh, chỉ còn lại ánh lửa run run phập phù.
Tô Cẩn Huyên nhìn sắc mặt liên tục biến đổi của Tần Vệ Cửu, nàng cắn cắn môi, rồi bỗng nhiên lên tiếng nhẹ nhàng: “Cửu ca… không xứng đáng… Hay là để muội đồng ý trao thân cho Hứa Trường Thiên…?”
“Đủ rồi!”
Tần Vệ Cửu xua tay cắt ngang.
Nếu như Tô Cẩn Huyên cam lòng dùng sự trong trắng để đánh đổi, cho dù Hứa Trường Thiên có bảo vật bảo về ý hồn cũng không có khả năng ngăn cả được Mị Hồn Ma Thể.
Nhưng hắn rất rõ ràng tính tình của nữ nhân này.
Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Tô Cẩn Huyên, từ trong mắt của Tần Vệ Cửu cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Việc này cũng không trách được muội, chỉ trách là sai lệch thời gian. Nếu Tần Mặc có thể tới sớm hơn một chút, hoặc nếu Hứa Trường Thiên có nói về việc của Hứa Trường Ca sớm hơn một chút, vậy thì kết quả chắc chắn sẽ khác. Đáng tiếc…”
Cờ thua nửa bước là thua cả bàn, ý trời đã như vậy… Một tiếng thở dài..!
Tô Cẩn Huyên ngập ngừng, cất giọng lo lắng hỏi: “Đúng rồi, Cửu ca, ca biết Tần Mặc…”
Nhìn thấy ánh mắt cẩn thận thăm dò của Tô Cẩn Huyên, Tần Vệ Cửu im lặng một lát, sau đó khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, Cẩn Huyên!”
Đồng tử Tô Cẩn Huyên co lại, sau đó gắng gượng ra một nụ cười: “Cửu ca, ca nói cái gì?”
Mặc dù trải qua thời gian huấn luyện không lâu ở chỗ Ảnh nhi, nhưng công dụng rất bất ngờ.
Tần Vệ Cửu thấy vậy, lại thở dài ra một tiếng, an ủi: “Ta vốn muốn cứu hắn ra trước, nhưng lại bị Nhiễm Thanh Mặc ngăn cản”
Tô Cẩn Huyên ngước mắt, hé miệng nói: “Nhiễm Thanh Mặc?”
“Đệ tử của Quốc Sư”
Tần Vệ Cửu cẩn thận giải thích, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ nghi hoặc: “Nữ nhân ngu ngốc này, ngoài miệng thì nói là Tướng Quốc phủ muốn động binh với Kiếm Tông, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy giúp người của Tướng phủ. Thật là…”
“…”
Tô Cẩn Huyên nghe vậy, không hiểu tại sao trong đầu lại hiện ra thân ảnh của gã công tử bột kia.
Không rõ vì sao, có lẽ là theo bản năng, nàng cảm thấy động cơ của nữ nhân khó hiểu kia là vì đi tìm Hứa Trường Thiên.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, vô ý thức lại nhớ tới đồ vật mình để trong phòng ngủ của hắn ta, nàng vội vàng dừng lại ý niệm, sau đó trầm mặc rất lâu.
Trong không gian yên tĩnh, bỗng nhiên Tô Cẩn Huyên cất giọng, ngũ khí có phần run rẩy: “Muội… Muội muốn báo thù cho Tần Mặc, Cửu ca có thể dạy muội tu hành không?”
Cảm giác bất lực nhìn cường giả chiến đấu trên đỉnh đầu, cùng với phẫn nộ khi “người trong lòng” của mình chết đi, từng đó cũng đủ cho nàng có động cơ nói ra những lời như vậy.
Tần Vệ Cửu lập tức ngước mắt nhìn lên.
Tô Cẩn Huyên nắm chặt tay, nghiêm túc nhìn thẳng vào Tần Vệ Cửu.
Trong lúc trầm mặc, Tần Vệ Cửu tỉ mỉ quan sát từng cử động rất nhỏ của Tô Cẩn Huyên.
Từ nhịp tim, hơi thở, đến từng sợi cơ trên khuôn mặt.
Trong biến cố lần này, thu hoạch duy nhất của bọn họ chỉ có việc Tần Mặc chết trong tay người của Tướng Quốc phủ.
Có thể mượn cơ hội này dẫn tới việc đối địch giữa Táng thôn và phủ Tướng Quốc.
Nhưng việc này nhất định phải cẩn thận, nếu bị người của Táng thôn biết được bọn họ là người châm ngòi ở phía sau lưng, như vậy thì chắc chắn sẽ là dẫn lửa thiêu thân.
Nếu như Cẩn Huyên đi làm chuyện này…
Nghĩ tới đây, Tần Vệ Cửu không có đồng ý, mà nhẹ nhàng lắc đầu: “Cẩn Huyên, thể chất của muội rất đặc thù, hiện tại trên tay ta không có công pháp thích hợp”
Tô Cẩn Huyên nghe thấy vậy, vẻ mặt lộ ra vẻ mất mát.
Tần Vệ Cửu chuyển đề tài:
“Nhưng ta sẽ giúp ngươi đi tìm, hiện tại khí thế Tướng Quốc phủ rất lớn, việc này còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn”
“Được” – Tô Cẩn Huyên.
“Ha ha…”
Tần Vệ Cửu nhìn chằm chằm vào Tô Cẩn Huyên, phát ra tiếng cười.
Công pháp thì có thể cho, nhưng hắn cần phải làm rõ ràng một chuyện.
Đó là vì sao Tần Mặc vừa tiến vào Hứa phủ không lâu đã bị bại lộ.
Mặc dù Cẩn Huyên không có điểm nghi ngờ quá lớn, nhưng cũng không thể bỏ qua hoàn toàn.
Trăng sáng sao mờ, sau khi hoàn thành công tác tìm kiếm cứu hộ cứu nạn, Hứa phủ đã dần trở lại trạng thái yên tĩnh.
Ở giữa mảnh phế tích, Hứa Nguyên thấy rất nhiều thi thể được phủ lên vải trắng, xếp ngay ngắn trên nền đất trống.
Lít nha lít nhít đến mấy trăm người.
Dưới ánh lửa chập chờn, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ loang lổ trên vải trắng, tạo nên khung cảnh quỷ dị mà tang thương.
Đi trở về tới đình viện của mình, đặt đồ vật mới lấy được vào trong lòng, Hứa Nguyên thở dài thườn thượt, sau đó mới điều chỉnh tâm tình đầy cửa bước vào.
Phòng của hắn rất lớn, nhưng cũng rất trống trải.
Bởi vì hầu hết đồ cổ quý giá đều bị hắn cho người dọn đi, thay thế vào đó là đồ dùng bằng bạc.
Vừa bước vào cửa, ý hồn mẫn cảm của Hứa Nguyên ngay lập tức cảm ứng được nguyên khí đậm đặc gần như ở trạng thái lỏng đang tạo thành vòng xoáy rồi hướng tới một nơi nào đó.
Đi qua bình phong thêu một bức tranh, Hứa Nguyên nhìn thấy ngay điểm cuối cùng mà vòng xoáy tụ tập.
Nhiễm Thanh Mặc đang ngồi yên lặng trên mặt đất, nhắm mắt điều tức.