Ánh trăng như thác nước bàng bạc, áo dài tựa sông đen thăm thẳm, an an tĩnh tĩnh thành tuyệt sắc.
Vừa tới gần, Nhiễm Thanh Mặc tán đi nguyên khí, chậm rãi mở mắt.
Nhìn nhau giây lát, Hứa Nguyên cảm giác thấy buồn cười, hỏi: “Trước khi đi ta đã nói là có thể ngồi lên giường ngồi mà, làm gì mà lại ngồi dưới đất?”
Nhiễm Thanh Mặc thành thật nhỏ nhẹ trả lời: “Trên giường có mùi”
Hứa Nguyên nghe thấy vậy thì cảm thấy bất ngờ, vô ý thức mà cúi đầu nhìn lại người mình.
Thấy vậy, Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu: “Không phải của ngươi”
“Không phải của ta?”
Hứa Nguyên nỉ non tự hỏi, sau đó ánh mắt hóa thành ngây ngốc.
Không phải của hắn, vậy thì quá nửa là của Tô Cẩn Huyên.
Tuy rằng không có để nàng ngủ lại thêm một lần nào nữa, nhưng chắc chắn trên người của mị ma tiểu thư có một hương thơm hoa hồng mang tính chất mê hoặc tâm hồn đặc thù.
Dù nhiều hay ít thì còn vấn vương lại cũng là bình thường.
Nghĩ vậy, Hứa Nguyên nhìn lại Nhiễm Thanh Mặc, thầm đánh giá cái mũi của tảng băng lạnh lùng này thật nhạy bén.
Hứa Nguyên do dự một chút, sau đó vẫn giải thích: “Chắc là của Tô Cẩn Huyên, ta vốn định giới thiệu để hai người làm quen một chút”
“Ừ”
“Thể chất của nàng ấy có thể giúp ta tu luyện ý hồn, vì thế nên thỉnh thoảng đến phòng ta. Chắc là lưu lại trong quá trình tu luyện”
“Ừ”
Hai người chìm vào trầm mặc, sau đó giây lát, Nhiễm Thanh Mặc chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm về chiếc gối trên đầu giường.
Hứa Nguyên thấy vậy cũng đưa mắt nhìn theo.
Nhiễm Thanh Mặc vẫn chăm chú nhìn vào đó, nhưng không nói thêm lời nào.
“Chuyện gì vậy?”
Hứa Nguyên hỏi nhẹ nhàng.
“Hứa Nguyên, hình như nàng ấy để lại cho ngươi thứ gì đó ở dưới gối”
Nhiễm Thanh Mặc cất giọng, thanh âm đều đều đạm mạc không có bất kỳ gợn sóng nào.
Hứa Nguyên cảm thấy kinh ngạc.
Người thần bí kia tới đột ngột như thế, vậy mà Tô Mị Ma còn có thời gian để lại đồ vật gì cho hắn?
Nhưng suy nghĩ trong giây lát, sự bất ngờ trong lòng Hứa Nguyên biến mất đi không ít.
Trước khi kế hoạch được thực hiện, Tô Cẩn Huyên đã nhắc nhở trước rằng khi Tần Mặc tỉnh lại thì khả năng rất lớn sẽ tới cứu nàng, nói Hứa Nguyên không nên ở cùng một chỗ, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm rất lớn tới tính mạng.
Cuộc chiến giữa ba đại tông sư và tàn hồn Thánh Nhân chắc chắn sẽ rất kịch liệt, có thể tạo thành đả kích mang tính thiên tai. Tô Cẩn Huyên chỉ là một người bình thường chua từng tu hành, tất nhiên không thể phán đoán được ai thua ai thắng. Nếu như Tướng Quốc phủ bại trận, tất nhiên nàng sẽ bị mang đi.
Nếu đã đoán trước khả năng bị đưa đi, như vậy chuyện để lại cho hắn đồ vật gì đó cũng không ngoài ý muốn.
Sự kinh ngạc biến mất, thay vào đó là sự tò mò.
Hứa Nguyên có chút hiếu kỳ, không biết mị ma tiểu thư để lại cho hắn thứ gì.
Thư?
Hay là thứ gì khác?
Căn phòng yên ắng, Hứa Nguyên chậm rãi đi vòng qua Nhiễm Thanh Mặc, tới trước giường ngọc rồi đưa tay cầm chiếc gối lên.
Gối lụa vừa được nâng lên, mi mắt của Hứa Nguyên bỗng nhiên mất khống chế mà giật giật liên hồi.
Đồ vật này rất quen mắt. Rất đẹp. Cũng rất hấp dẫn.
Tuy nàng là Mị Hồn Ma Thể, nhưng Tô Cẩn Huyên rất thích mặc áo lụa màu trắng nõn.
Nhưng dựa theo quá trình tu luyện xâm nhập ý hồn, phong cách ăn mặc của nàng cũng đã có chút ít thay đổi. Thi thoảng mỗi tối sẽ mặc vào một vài loại trang phục nào đó khá là … kích thích.
Rất là kích thích.
Tất nhiên, nếu đối phương đã chủ động mặc, thì Hứa Nguyên cũng mừng rõ mà quanh minh chính đại thưởng thức vưu vật của thế gian này.
Mà mị ma tiểu thư kia có vẻ cũng không thèm để ý đến ánh mắt của hắn, thậm chí có phần hưởng thụ ý đồ muốn làm mà không dám làm hiện lên trong đáy mắt của hắn.
Hôm nay rời đi rồi, vậy mà để lại đồ vật này ở trên giường hắn.
Quả thực là không hổ danh Mị Hồn Ma Thể!
Trầm ngâm đứng đó nhìn chằm chằm vào mảnh vải trắng nõn kia trong giây lát, bỗng hắn phát giác ra giống như có người cũng đang nhìn cùng với hắn.
“Hứa Nguyên”
Vừa quay đầu lại, Hứa Nguyên đã đối diện với con ngươi lạnh lùng âm u của thiếu nữa.
“…” – Nhiễm Thanh Mặc.
Hứa Nguyên mặt không đỏ tim không đập, nhanh chóng thu lại đồ vật mà Tô Cẩn Huyên để lại vào trong Tu di giới, sau đó bình tĩnh nói:
“Làm sao vậy?”
Nhiễm Thanh Mặc chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Tu di giới của hắn.
Hứa Nguyên ho khan một tiếng, ngay lập tức chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi ta đã đi tìm Hứa Trường Ca, dùng truyền tin cầu nói với phụ thân ta về chuyện của ngươi”
Quả nhiên chuyện này đã lôi kéo được sự chú ý của Nhiễm Thanh Mặc, đôi mắt của nàng mang theo phần khẩn trương nhìn vào Hứa Nguyên: “A, phụ thân ngươi nói như thế nào?”
Một đoạn thời gian dài ở chung sớm tối, vậy mà khó có thể nhìn thấy thần nhắc như hiện tại trên gương mặt của tảng băng vạn năm này.
Đối với nàng, Kiếm Tông vô cùng quan trọng.
Hơi trầm ngâm, Hứa Nguyên thấp giọng nói: “Hắn cự tuyệt”
“…”