Mắt thường có thể thấy được ánh sáng trong đôi mắt của tảng băng này đang ảm đạm đi rất nhanh.
Thấy vậy, Hứa Nguyên nói ngay: “Nhưng cũng không phải là từ chối hoàn toàn…”
Đồng tử của Nhiễm Thanh Mặc lại sáng lên.
Hứa Nguyên cố đè xuống tâm tư muốn trêu chọc nàng, quay người đi tới chiếc ghê bên dưới song cửa sổ rồi ngồi xuống.
Nhiễm Thanh Mặc yên lặng đi ngay sau hắn.
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn thiếu nữ đang im lặng đứng trước mặt mình, tay chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi”
Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy nhu thuận ngồi xuống.
Hứa Nguyên sắp xếp lại ngôn từ trong đầu, sau đó chậm rãi nói: “Đầu tiên, để phụ thân ta dừng kế hoạch lại là không thể nào. Giống như lúc trước ở trong cái miếu đổ nát kia mà ta đã nói với ngươi, hắn sẽ không bởi vì ngươi trói ta lại mà thay đổi quyết định của hắn”
Nhiễm Thanh Mặc mím chặt môi.
“Nhưng, ta có thể bày ra một con đường khác cho ngươi”
“Ngươi nói đi”
“Rất đơn giản, để Thiên Nguyên Kiếm Tông đứng cùng một chiến tuyến với phụ thân ta”
Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ trong chốc lát, sao đó hỏi: “Hứa Nguyên, ý ngươi là muốn ta đi khuyên bảo sư phụ ta?”
Nàng không ngốc một chút nào.
“Ngươi có thể hiểu như vậy” – Hứa Nguyên gật đầu.
“Nhưng sư phụ sẽ không nghe lời của ta”
Vẻ mặt Nhiễm Thanh Mặc có phần mất mát.
Hứa Nguyên nhìn vào đôi mắt đang rũ xuống của Nhiễm Thanh Mặc, vươn tay ra vỗ nhẹ vào bả vai, sau đó chuyển sự chú ý của nàng: “Hiện tại không nghe, nhưng không có nghĩa là sau này sư phụ vẫn không nghe, một người ở trong hai khoảng thời gian khác nhau sẽ làm ra sự lựa chọn khác nhau”.
Nói xong, Hứa Nguyên nheo mắt cười với nàng: “Hơn nữa, ta cũng sẽ giúp ngươi”.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của hắn, lúc này đồng tử mới hơi giãn ra một chút.
Dưới ánh mắt chăm chú của Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Nguyên thu tay lại, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, ta muốn đi ngủ, ngươi…”
Mới nói được một nửa, Hứa Nguyên nhìn xuyên qua song cửa sổ thấy một bãi phế tích ở bên ngoài, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: “Ừ… Ngươi tiếp tục tu luyện đi”.
Dù sao cũng không phải là lần đầu ở chung một phòng, không có gì mới lạ cả.
Đương nhiên, đêm nay hắn vẫn ngủ trên giường, đêm nay nàng vẫn ngồi trên sàn tu luyện.
Câu chuyện vị Tam công tử Hứa Nguyên muốn ra ngoài du lịch tựa như đã truyền ra trong giới thượng tầng của Tướng Quốc phủ.
Mặc dù Tĩnh Giang phủ thành cách Đế kinh xa xôi vạn dặm, thế nhưng Hứa Nguyên cũng vẫn nhận được một ít lễ vật thực tế như trước kia.
Ví dụ như một rương quân nhu chứa đầy Ích cốc đan, một túi vải đựng các loại độc dược, một quả trứng linh thú không có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào…
Tóm lại, hầu hết là những thứ rất trừu tượng…
Nhưng Hứa Nguyên cũng không quá để ý đối với những chuyện này.
Hắn rất rõ ràng, bởi vì những thành tích chói lọi trong quá khứ, cho nên không phải tất cả mọi người trong Tướng Quốc phủ đều có thiện cảm với hắn.
Rất nhiều người gửi lễ vật đến là vì nể vào mặt mũi của phụ thân hắn, còn có đồ của Lâu Cơ và Hoa Hồng cùng mấy vị đồng liêu.
Nhưng so với những người kia, Lâu Cơ và những trưởng bối thân cận thì tặng phẩm tốt hơn rất nhiều.
Tỉ dụ như Hoa Hồng.
Vị hội trưởng của Thiên An thương hôi, giàu có nứt đố đổ vách, cả đời làm quản gia cho mẫu thân, tâm phúc tín nhiệm nhất của Tể tướng, cường giả tuyệt thế nhị phẩm Nguyên sơ cảnh không hề keo kiệt một chút nào trong chuyện này. Hắn sai người lôi theo một ngàn lượng bạc chỉnh chỉnh tề tề đến làm quà.
Sáng sớm thức giấc, Hứa Nguyên nhìn tặng phẩm này mà cười đến méo miệng.
Phỏng chừng lão mê tiền này cũng biết rằng đưa ngân phiếu thì quá nhẹ tay, vậy nên thừa dịp buổi tối để chuyển đến hai rương bạc nặng trịch đặt ở cửa đình viện.
Tất nhiên, có người tặng đồ trừu tượng, vậy thì cũng có người rất đáng tin cậy.
Giống như Lâu Cơ a di, giống như người cậu của hắn – Kiếm thánh Phượng Cửu Hiên.
Lâu Cơ a di sai Ảnh nhi đưa cho hắn hai khối lệnh bài. Lúc ngao du thiên hạ nếu gặp phải chuyện gì, có thể cầm hai khối lệnh bài này đi tới Thính Phong lâu hoặc Ngữ Kiếm các.
Thính Phong lâu, cơ cấu buôn bán tình báo.
Ngữ Kiếm các, tổ chức sát thủ. Hình như Ảnh như cũng từ xuất thân từ trong này.
Phượng Cửu Hiên thì nhờ người đưa tới cho hắn một thanh kiếm. Kiếm tên là Thanh Ngữ, rất hợp ý hắn, vì có thể dùng nó để học một kiếm chiêu kia của nhân vật chính trong kịch bản.
Cuối cùng là vị huynh trưởng Hứa Trường Ca hỏi hắn muốn cái gì.
Hứa Nguyên vô cùng tự nhiên, đề nghị muốn học Nhân Quả kiếm của hắn.
Hai chữ “Nhân Quả” vừa thốt ra từ trong miệng, Hứa Trường Ca đã từ chối hắn ngay lập tức.
Hứa Nguyên vừa mở miệng hỏi tại sao, bỗng thấy ánh mắt của đại ca biến đổi, trở nên cực kỳ kích động.
Điều này làm cho hắn vô cùng hoài nghi nếu không có Nhiễm Thanh Mặc đứng ở đây, không những Hứa Trường Ca không dạy mà còn đấm cho hắn một trận rồi mới rời đi.
Kế hoạch học tập Nhân Quả kiếm chết từ trong trứng nước, nhưng bởi vậy Hứa Nguyên lại có một ít suy đoán mơ hồ.
Nếu có thể dạy, vậy thì đại ca này chắc chắn sẽ không có phản ứng thái quá như vậy.
Có lẽ, nguyên nhân khiến cho ở phần cuối của kịch bản Hứa Trường Ca trở nên suy yếu là tại vì tu luyện loại kiếm pháp này.