Thời gian tựa như nước, chảy qua không đợi người. Trong lúc chờ đợi đến ngày xuất phát, hằng ngày Hứa Nguyên ngoại trừ thời gian ra ngoài thu lễ vật, còn lại dành hết cho việc tu luyện.
Sau khi Nhiễm Thanh Mặc ngủ đủ mười ngày ở dưới sàn nhà của hắn, không có gì bất ngờ mà Hứa Nguyên chính thức đột phá tới thất phẩm Tôi mạch.
Cảm giác đột phá thuận lợi như nước chảy quả thực là một trải nghiệm không tệ.
Chỉ đáng tiếc thời gian cấp bách không để cho hắn có thể nhàn nhã tu luyện như vậy.
Mà cũng trong một tuần trăng này, Nhiễm Thanh Mặc cũng luôn tu luyện.
Tảng băng này có vẻ rất thích cuộc sống không cần động não như thế này, chỉ cần yên lặng núp ở trong phòng tu tu luyện luyện.
Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó.
Đó là viên Nguyên Tinh mà Hứa Nguyên cho đã dùng hết một phần năm.
Đúng là tốn kém giống như nuôi Thôn Kim thú.
Sau hai mươi ngày Nhiễm Thanh Mặc ngủ trên sàn nhà, Hứa Trường Ca cũng rời đi.
Hắn ở lại nơi này là bởi vì Hồn giới, sau khi nghiệm chứng những bí cảnh và công pháp mà tàn hồn Thánh Nhân tiết lộ đều là thật, tất nhiên cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nơi này.
Mai phục giết chết được nhân vật chính trong kịch bản, thu hoạch của Tướng Quốc phủ vượt xa với dự đoán ban đầu.
Diệt được dư nghiệt của Táng thôn, chôn xuống một ám tử nằm vùng, bắt sống được một vị Nguyên sơ cảnh nhị phẩm, lại còn được tặng kèm một tàn hồn Thánh Nhân.
Mấy bí cảnh mà vị Thánh Nhân kia cung cấp đều là những nơi có tài nguyên cực kỳ trân quý.
Trong mấy chục năm qua, các loại sản nghiệp của Tướng Quốc phủ về cơ bản đã tạo thành một vòng tuần hoàn khép kín.
Nếu người khác vào bí cảnh, tối đa cũng chỉ mang được một chút đồ tốt ra ngoài, hơn nữa còn bởi vì giới hạn tu vi nên cách làm việc cũng cẩn thận từng li từng tí.
Nhưng Tướng Quốc phủ lại hoàn toàn khác biệt.
Trong hệ thống sản nghiệp được kết nối hoàn thiện, tất cả các tài nguyên tu hành ở trong bí cảnh mà có thể sử dụng như khoáng thạch, thảo dược, yêu thú … đều có thể được vận chuyển đến nơi cần thiết, nhanh chóng được bộ máy nghiên nát tiêu hóa, từ đó làm năng lượng giúp cho bản thân lớn mạnh.
Đây có thể được gọi là thành công.
Bởi vậy cho nên Hứa Nguyên không hề có gánh nặng tâm lý khi vị cô nương băng giá này lại muốn thêm ba viên Nguyên Tinh.
Dù sao thì tốc độ tu luyện của Nhiễm Thanh Mặc cũng quá nhanh.
Cứ như vậy, ngay buổi chiều hôm Hứa Trường Ca khởi hành về Đế Kinh, Hứa Nguyên cũng thu dọn hành lý cùng với Nhiễm Thanh Mặc rời khỏi Tĩnh Giang thành, nơi đã ngây người suốt mấy tháng nay.
Một sớm mai.
Đồng hồ sinh học khiến cho Hứa Nguyên thức dậy, chậm rãi mở mắt. Nhưng đập vào mắt không còn là màn giường quen thuộc như ngày trước.
Ngẩn người trong giây lát, đời ký ức như thủy triều ùa về trong đầu. Lúc này Hứa Nguyên mới tỉnh táo lại, hiện tại hắn đã rời khỏi Tĩnh Giang, đang ngồi trong xe ngựa đi tới “căn cứ chăn nuôi yêu thú” sâu trong sơn mạch bên ngoài Cửu Nguyên thành. Nơi này có đồ vật mà Hứa Trường Ca để lại.
Theo lời hắn nói, đây là bảo vật có khả năng giúp khôi phục hồn lực của tàn hồn Thánh Nhân Lạc tiên sinh.
Nghiêng đầu sang bên cạnh, hình ảnh chui vào trong mắt là góc nghiêng đẹp không tì vết của Nhiễm Thanh Mặc.
Phòng trong xe… khục…khục… Không gian trong xe không quá rộng rãi, chưa tới mười mét vuông, có hình chữ nhât, bố cục được sắp xếp rất chi tiết, nhưng lại có vẻ trang nhã đơn giản.
Một chiếc giường lớn, hai mảnh bồ đoàn, một cái bàn trà, cùng với một cây đàn cổ.
Nhiễm Thanh Mặc vẫn đoan đoan chính chính ngồi xếp bằng ở một bên giường, nhắm mắt tu luyện.
Bởi vì đây là xe ngựa nên không gian thiết kế bị hạn chế, giường lớn vừa là giường ngủ vừa là ghế ngồi.
Đêm qua trước khi đi ngủ, Hứa Nguyên an bài Nhiễm Thanh Mặc ngồi ở đó không cho xuống sàn tu luyện, vậy nàng cũng đành ngồi ở đó cả một đêm.
Tựa như cảm ứng được ánh mắt của hắn, Nhiễm Thanh Mặc cũng từ từ mở mắt: “Ngươi tỉnh rồi à?”
“Ừ”
Hứa Nguyên uể oải đứng dậy, vẫn có phần buồn ngủ, nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc không ngủ cả đêm mà tinh thần vẫn sung mãn, hắn thở ra một hơi rất dài.
Hắn thực lòng hâm mộ thể chất của Nhiễm Thanh Mặc, có thể không cần phải nghỉ ngơi.
Khi đạt tới tứ phẩm Dung thân, lợi ích của tăng tiến tu vi là sự tịnh tiến của thể chất sẽ dung nhập hoàn mỹ vào cơ thể, đạt tới trạng thái “phản phàm”.
Đương nhiên, thoát phàm cũng không phải là thoát khỏi phạm trù của nhân loại, mà chỉ khi có sự dò xét bằng nguyên khí hoặc ý hồn mới nhận ra sự khác biệt, còn những thủ đoạn khác thì vẫn không nhận ra được điểm bất thường.
Nhưng mà như vậy thì tứ phẩm tu giả trong mắt phàm nhân đã không khác gì tiên nhân.
Không cần ăn cơm, không cần ngủ, tu luyện không lo nghĩ việc kinh mạch bị hao tổn, hoàn toàn có thể như tiên nhân chui vào thâm sơn cùng cốc bế quan hàng chục năm.
Sắc trời mịt mờ, cơn gió một sáng sớm mùa đông len lỏi qua cửa sổ xe ngựa khiến da thịt cảm thấy lạnh lẽo, làm cho Hứa Nguyên ngừng lại dòng suy nghĩ.
Rất tùy ý xốc chăn định ra khỏi giường, nhưng chợt ngừng lại.
Hùng phong đang nhô cao, cứ như vậy mà đứng dậy thì có vẻ hơi khiếm nhã.
Nhiễm Thanh Mặc không để ý tới động tác kỳ quặc của hắn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Hứa Nguyên, hình như sắp tới rồi”