Hứa Nguyên nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, sau đó mở cửa sổ nhìn ra ngoài trời.
Bên ngoài, ngựa vẫn không dừng vó kéo theo bánh xe chạy băng băng trên con đường bí mật giữa rừng rậm, khung cảnh hai bên đường là rừng cây mênh mang không bờ không bến, không có bất kỳ dấu vết nào của dấu vết con người.
“Tiểu tử, là huyễn trận. Đi theo con đường này khoảng trăm mét nữa là cửa vào trận pháp, lấy lệnh bài của ca ca ngươi ra đi”
Một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên trong đầu.
Hứa Nguyên nghe vậy không tránh khỏi có chút bỡ ngỡ, nhưng ngay lập tức lấy một khối lệnh bài màu tím từ trong Tu di giới ra.
Khoảng cách trăm mét chỉ giây lát là đi qua.
“Ùnggggg…”
Bỗng nhiên một tiếng ù ù rền vang kéo dài truyền đến tai Hứa Nguyên, sau đó âm thanh dần lắng xuống, tựa như vừa xuyên qua một trận pháp nào đó.
Đợi Hứa Nguyên tỉnh táo lại, lần thứ hai thò đầu nhìn ra ngoài thì cảnh sắc bốn phía đã thay đổi hoàn toàn.
Chẳng còn thấy được rừng cây sâm lâm như vừa rồi, thay vào đó là một vực sâu vô cùng lớn cách đó khoảng trăm mét.
Vực sâu này gần như là một hình tròn hoàn hảo, đường kính phải đến gần trăm ngàn trượng, phóng tầm mắt ra gần như nhìn không thấy điểm cuối cùng. Ba người trên cỗ xe ngựa đứng bên cạnh vực sâu này hoàn toàn giống như một con kiến nhỏ!
Mà càng khiến người ta sởn gai ốc đó là có một loại mây đen quỷ dị khiến người ta khó chịu đang từ dưới vực sâu cuồn cuộn bốc lên.
Thế nhưng cũng may mắn là miệng vực sâu này tựa như có một loại pháp trận nào đó, mỗi khi làn sương đen bốc lên sẽ chạm vào một lớp ngăn cách màu đỏ, khiến cho không thể lan tràn ra bên ngoài.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào màn sương đen kia một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Sương mù này…”
Nhiễm Thanh Mặc nhăn trán, không nói gì.
Tàn hồn Thánh Nhân cũng im lặng một lát, sau đó mới thở dài rồi cảm thán một câu: “Đây… chắc hẳn là quỷ vụ”
Đi xuyên qua huyễn trận, xe ngựa xa hoa chạm trổ một con rồng đen uốn lượn đi dọc theo con đường nhỏ khoảng chừng trăm mét thì dừng lại.
Từ trên xe ngựa chậm rãi đi xuống, nhìn cảnh tượng quỷ dị khắp bốn phía, lông mày dần dần nhíu lại.
Từ trên cao nhìn xuống phía dưới, vực sâu khổng lồ kia giống như miệng của một cự thú khổng lồ, tham lam hút lấy hết thảy sánh sáng xung. Hàng trăm ngàn cây cổ thụ bao lấy ngoài rìa cách một trăm trượng đều có màu xám trắng, cành cây vặn vẹo, hoa lá đều rụng hết, lan tràn ra ngoài từng đợt từng đợt quỷ khí âm u.
Hứa Nguyên dùng ý hồn dò xét, có thể cảm nhận rõ ràng được nguyên khí xung quanh đã xảy ra dị biến nào đó mà hắn không xác minh được.
Trong điển tịch có ghi lại, nếu hít thở loại biến dị này vào người trong thời gian quá lâu, cơ thể sẽ dần dần bị quỷ hóa.
Hứa Nguyên đang suy nghĩ, đột nhiên:
“Hống!!!”
Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc từ yêu thú ở trên không trung truyền xuống.
Sau khi âm thanh lắng xuống, rừng cây trơ lá bốn phía xung quanh bỗng nhiên bị phủ lên từng đợt bóng hình mờ ảo.
Từ dưới những tầng cây vặn vẹo uốn éo kia nhìn lên bầu trời, chỉ thấy mấy chục con yêu thú giống những loại phi cầm sải đôi cánh khổng lồ nhấp nhấp nhô nhô ở ngay dưới tầng trời thấp nhất, liên tục xẹt qua xẹt lại mảnh rừng chết chóc này.
Chiều dài mỗi cánh đều vượt qua tọa kỵ Huyền Ưng của Hứa Trường Ca.
Mà vào giờ khắc này, hơn mười con yêu thú phi cầm đang hợp sức nâng lên một cái túi vải khổng lồ.
Túi vải rất lớn, thậm chí còn to lớn hơn so với thân hình của những yêu thú kia, cảm giác nặng chiu, hơn nữa dường như có máu tươi từ trong đó chảy ra ngoài.
Hứa Nguyên nhíu chặt chân mày, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đây là…”
“Xác chết”
“Tiểu tử không cần nhìn nữa, bên trong những túi vải đó đều là xác chết”
Giọng nói có chút vân đạm phong khinh của tàn hồn Thánh Nhân vang lên ở trong đầu.
Nghe thấy vậy, đồng tử Hứa Nguyên co rút lại mạnh mẽ.
“Xác chết?”
Mà ngay sau đó, lời nói của tàn hồn Thánh Nhân bỗng hóa thành hiện thực.
Phi cầm khổng lồ nghe theo sự điều khiển của tu giả cưỡi trên lưng, ngay ngay ngắn ngắn ném túi vải xuống dưới vực sâu khổng lồ.
Túi vải bị trận pháp trên miệng vực đốt cháy ngay lập tức, khiến cho vô số thi hài bên trong lõa lồ ra dưới ánh mắt. Trong chốc lát, những thi hài này vừa xuất hiện đã bị hắc vụ bên dưới thôn phệ ngay lập tức, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Rồi ngay giây lát sau đó, giống như là vừa ăn xong vô số thi hài, sương mù màu đen quỷ dị đột nhiên bành trướng, liên tục bốc lên và liên tục va chạm vào với trận pháp khổng lồ úp ngược vào vực sâu. Tiếng xèo xèo rực cháy vang vọng khắp núi rừng điêu linh và âm u xung quanh.
Một loạt điển tịch liên quan đến quỷ vụ bỗng chốc hiện lên trong đầu Hứa Nguyên.
Lấy thi dưỡng âm khí, vì lâu không dọn dẹp mà sinh ra quái vụ, ánh mặt trời không thể vào, năm ngón tay không thể thấy.
Bên trong hoàn toàn là tiếng quỷ khóc sói tru, người thường chỉ có vào được mà không ra được, tu giả tu vi thấp khó có thể trở lại.
Lão cha… đang dùng thi thể nuôi quỷ!
“Hà hà…”
Tàn hồn Thánh Nhân khẽ cười một tiếng, nhắc nhở trong đầu Hứa Nguyên:
“Hứa tiểu tử, có người tới”
Lời vừa dứt, trong rừng khô quỷ dị bỗng xuất hiện một lão đầu với khuôn mặt khô héo, cả người teo tóp như xác sống.
Mà gần như đồng thời với lúc đó, một đường ánh sáng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện trong rừng khô âm u.
Một thanh hắc kiếm chất chứa đầy hàn khí xuất hiện ngay trên cổ lão giả.
Ở phía chuôi kiếm là bàn tay của Nhiễm Thanh Mặc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lão giả đột nhiên tới gần nơi này.
Hứa Nguyên cẩn thận nhìn vào cảnh tượng trước mắt, đôi mắt ngưng trọng.
“Là một đại tông sư, nhưng có phần quỷ dị”
Không đợi Hứa Nguyên đặt câu hỏi, lão gia tùy thân đã đưa ra đáp án.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh.
Lão già khó coi lướt đôi mắt vô thần khô khốc qua Hứa Nguyên một cái, rồi lại nhìn đến Nhiễm Thanh Mặc đang cầm hắc kiếm, đôi môi bỗng nhiên nứt ra một nụ cười khó hiểu.
“Hắc hắc hắc…”