Tiếng cười của lão nhân cũng lạo xạo như tiếng bóc vỏ cây, Hứa Nguyên cũng không hiểu vì sao lão ta lại cười quái dị như vậy.
Hứa Nguyên vẫn giữ nét mặt ung dung, khẽ chắp tay rồi hướng về phía lão giả: “Xin hỏi lão tiên sinh, ngài là…”
Lưỡi kiếm vẫn lạnh tang ở cuống họng, nhưng giọng nói của lão giả vẫn không có chút sợ hãi mà vẫn thô ráp khàn khàn như cũ: “Không dám nhận là lão tiên sinh, lão nô phụng mệnh Tướng Quốc, thủ vệ nơi này. Tam công tử cứ gọi lão nô là quỷ lão đầu là được”.
Nói xong, giọng nói khô khan ngừng lại một chút, sau đó nhếch miệng cười: “Tam công tử, ngài có thể bảo Tam thiếu phu nhân bỏ kiếm ra không?”
Nhìn nụ cười quỷ dị kia, Hứa Nguyên liếc mắt nhìn về Nhiễm Thanh Mặc.
Nhiễm Thanh Mặc cũng liếc nhìn lại Hứa Nguyên một cái, rồi yên lặng thu kiếm.
Hứa Nguyên thay Nhiễm Thanh Mặc ôm quyền xin lỗi, vẫn lựa chọn gọi đối phương là lão tiên sinh: “Lão tiên sinh, vừa rồi đã mạo phạm ngài. Thanh Mặc làm vậy cũng là bảo vệ an toàn cho ta”
Sau khi lưỡi kiếm thu về, lão già khô héo lắc lắc đầu, run run hành lễ: “Lão nô cũng tự biết bộ dạng mình có phần khó coi, là tại lão nô làm bẩn mắt thiếu phu nhân”
Nói xong, lão giả chậm rãi xoay người, đi ở phía trước dẫn đường: “Mời Tam công tử đi theo lão nô. Lúc trước Trường công tử đã dặn dò kỹ mọi chuyện, xe ngựa thì cứ để nơi này, sẽ có hạ nhân tới xử lý”
Hứa Nguyên cũng Nhiễm Thanh Mặc an tĩnh theo sau lão giả, đi dưới hàng cây xám trắng vặn vẹo lỉa chỉa chừng trăm mét.
Một đường bước đi, một đường tịch mịch.
Bỗng nhiên, giọng nói của tàn hồn Thánh Nhân vang lên trong đầu Hứa Nguyên: “Người này thật là trung thành với phụ thân ngươi, ở đây ít nhất ba mươi năm bên cạnh quỷ vụ. Quỷ khí đã nhập thể, nửa người nửa quỷ, không lúc nào là không chịu đựng tra tấn, phòng chừng sống không được mấy năm nữa”
Hứa Nguyên nhìn vào bóng lưng còng xuống ở phía trước, không nói thêm điều gì.
Khi hắn nhìn thấy bộ dạng của lão giả, ý hồn đa cảm nhận được khí tức quỷ dị tràn ngập trên người đối phương.
Loại khí tức này gần như là cùng xuất phát điểm với biến dị xung quanh đây.
Quỷ khí.
Một số điển tịch cũng đã ghi lại tình trạng này.
Tâm tư Hứa Nguyên có phần phức tạp.
Trầm mặc mà đi ra khỏi rừng cây, mấy chục con phi cầm khổng lồ vẫn xoay vòng trên bầu trời, nghiêm túc ném các loại thi thể xuống vực sâu.
Có nhân loại, có yêu thú, cũng có Man tộc.
Mà lúc Hứa Nguyên vừa theo lão giả ra khỏi rừng rậm đi tới mảnh đất trống bên cạnh vực sâu khổng lồ, đồng thời cũng có một túi vải rất lớn được ném xuống từ trên bầu trời.
Ngay khi trận pháp thiêu đốt sạch sẽ cái túi vải, theo bản năng mà Hứa Nguyên nhìn vào những đồ vật chứa trong đó rồi đột ngột dừng bước.
Đó là…
Người sống???
Đám người đó rơi vào trong màn sương đen, đại bộ phận là võ đồ, nhưng Hứa Nguyên thậm chí còn nhìn thấy trong đó có mấy vị tu giả.
Bọn họ liều mạng vùng vẫy làm đủ mọi cách để tiến về phía bên rìa trận pháp, nhưng thân thể chơi vơi trong không trung không có chỗ mượn lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính bản thân mình rơi thẳng xuống vực sâu tăm tối.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi, tiếng khóc la tạo thành một khung cảnh lộn xộn, nhưng ngay sau đó bị nuốt chửng bởi sương đen.
Mà ngay sau đó là người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư… Lão giả phía trước cũng nhận ra điểm khác thường của Hứa Nguyên, chậm rãi ngoảnh đầu lại: “Tam công tử… sự nhân từ của ngài không nên dành cho những kẻ này”
Hứa Nguyên tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn lão giả.
Nói xong, lão giả liếc mắt nhìn đám người đang kêu la thảm thiết phía dưới kia, nhe hàm răng hé ra một nụ cười quỷ dị: “Những người này đều là tử tù, được đưa tới từ đại lao các quận xung quanh Tĩnh Gian phủ, đa số đều là kẻ chuyên giết người cướp của, chết không đáng tiếc. Hơn nữa…”
“Những người này sát khí quấn thân, rất thích hợp cho việc nuôi dưỡng lệ quỷ. Khặc khặc khặc hắc hắc hắc….”
Nói đễn những từ cuối cùng, lão giả gầy gò dường như không thể khống chế cảm xúc, đột nhiên phát ra một tràng cười trầm thấp mà điên cuồng.
Gió lạnh quét qua ngọn cây xơ xác, sột sột soạt soạt.
Ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt nứt nẻ của lão giả, cùng với tiếng cười khó nghe, bốn phía xung quanh càng thêm quỷ dị.
Hứa Nguyên trầm mặc nhìn lão giả trước mắt.
Quỷ khí nhập vào não hải, có lúc khiến người ta phát điên.
Tràng cười kéo dài hơn mười hơi thở, lão giả mới ngừng lại.
Khóe môi hắn vẫn đọng lại nụ cười, nhưng thần sắc có vẻ tỉnh táo lại.
Dần dần, lão giả khép lại đôi môi, đôi mắt rũ xuống một chốc lát, sau đó run rẩy ôm quyền đối với Hứa Nguyên: “Lão nô đi quá giới hạn, Tam công tử tha tội cho”
“Không sao”
Hứa Nguyên lắc đầu nhẹ nhàng.
Đôi môi trắng bệch của lão giả giật giật mấy hồi, không nói gì nữa, ánh sáng trong mắt nhạt nhòa đi vài phần, tiếp tục khom lại cái lưng còng rồi đi ở phía trước yên lặng dẫn đường cho Hứa Nguyên.
Bốn phía xung quanh vực sâu tầm trăm mét đều là nền đất trơ trụi đen kịt, ánh mắt nhìn qua không có một kiến trúc nào tồn tại.
Nhưng rất nhanh sau đó, một hành lang u ám đi xuống lòng đất bỗng xuất hiện trước mắt Hứa Nguyên.