Nghe được lời này, khuôn mặt già nua của lão giả mờ ảo trong bóng tối hôn ám bỗng nở ra nụ cười quỷ dị, nhưng ngay sau đó nụ cười này lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Âm thanh khàn khàn chậm rãi vang lên: “Lão nô, tạ ơn Tam công tử…”
Lão già khô cằn không đưa ngay ra lời nhắn, nhưng từ trong lòng Hứa Nguyên cũng đoán được chắc hắn đối phương muốn rời khỏi nơi quái quỷ này.
Mặc dù mới chỉ đi vào đây hơn nửa canh giờ, nhưng quỷ khí nồng đậm tràn lan ở nơi này đã làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tựa hồ ở nơi quỷ vụ này chỉ có một mình lão giả khô khan thủ hộ.
Không có người nói chuyện, không có chỗ giải trí, hơn ba mươi năm ngày nào cũng như ngày nào, cái trại chăn nuôi yêu quỷ này giống như một ngôi mộ rộng lớn.
Hiện giờ, thân thể lão giả đã bị quỷ khí ăn mòn, mạng cũng không còn lâu nữa, muốn rời đi cũng là chuyện bình thường.
Trong lúc trầm mặc, trận văn khổng lồ khắc trên vách huyệt động dần dần ngừng lại. Muốn khôi phục thực lực cho tàn hồn Thánh Nhân, nhưng cũng cần phải đề phòng cắn trả nên tự nhiên phải giới hạn thực lực của hắn lại, vậy hồn lực rút ra từ ngàn vạn yêu quỷ này hẳn là đủ dùng rồi.
Trận pháp ngừng lại, khiến cho hết thảy mọi vật trong động quật này cũng đều quay trờ về với hắc ám và yên lặng như lúc ban đầu.
Ở trong não hải của hắn, tàn hồn Thánh Nhân vẫn không ngừng lải nhải.
Nói trận pháp, nói quỷ vụ, nói lão cha của hắn, nói huynh trưởng của hắn, nói Nhiễm Thanh Mặc…
Đến giờ này Hứa Nguyên mới có thể hiểu, vì sao ở kiếp trước trong kịch bản của Thương Nguyên thế giới, nhân vật chính lại gọi Thánh Nhân này là lão đầu.
Thực sự là nói quá nhiều!
Đi lại trong bóng tối thời gian khoảng một chung trà, bỗng nhiên Hứa Nguyên nghe thấy từ phía trước truyền đến một loạt âm thanh ầm ầm.
Sau khi Hứa Nguyên dùng nguyên khí vận chuyển vào trong mắt, ngay lập tức có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật trong bóng tối xung quanh.
Tựa như lão giả khô cằn khởi động cơ quan gì đó, một hành lang thông xuống sâu hơn xuất hiện trước mặt ba người.
“Tam công tử… mời các ngài xuống bên dưới chờ. Lão nô cần đi chuẩn bị một vài thứ”
Lão giả tiều tụy không có ý định dẫn đường, chỉ đứng trong bóng tối dùng ánh mắt yếu ớt nhìn chằm chằm và Hứa Nguyên.
Trong hoàn cảnh hiện tại, ánh mắt đục ngầu nửa người nửa quỷ của lão giả thật khiến cho người ta sợ hãi.
Nhìn nhau giây lát, Hứa Nguyên khẽ gật đầu: “Được”
Thấy vậy, lão giả ốm yếu xoay người lại rồi vung tay lên.
Bùng!!! Bùng!!!
Từng ngọn đuốc treo ở hai bên hành lang lần lượt sáng tỏ.
Thấy vậy, Hứa Nguyên dẫn theo Nhiễm Thanh Mặc lướt qua lão giả, đi vào trong hành lang thông xuống dưới kia.
Nhưng mới đi được mấy bước, Hứa Nguyên dừng chân, đứng ở cửa vào hành lang rồi mang vẻ tò mò hỏi lại lão giả khô cằn: “Đúng rồi, Quỷ lão tiên sinh, có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?”
Nghe thấy vậy, lão giả khô khan ngay lập tức dùng giọng nói khàn khàn trả lời: “Tất nhiên, lão nô biết gì nói đấy”
Hứa Nguyên thoáng cân nhắc, sau đó thấp giọng nói: “Lúc trước, Hứa Trường Ca nói nơi này từng xảy ra một chút biến cố. Biến cố này là gì vậy?”
Lão giả khô cằn không trả lời ngay, khuôn mặt cong queo như vỏ cây bắt đầu co giật trong bóng tối.
Giống như là nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ nào đó.
Do ảnh hưởng có quỷ khí ăn mòn não hải, dần dần bắt đầu mất khống chế cảm xúc.
Nhưng cuối cùng lão giả vẫn ổn định lại được tâm tình, còng lưng ôm quyền nói: “Bên trong quỷ vụ này sinh ra một con hung quỷ gần đạt tới nhị phẩm, lão nô phải mượn pháp trận mới ngăn cản được nó, đợi trưởng công tử đến giải quyết”
Hứa Nguyên nghe thấy vậy có phần an tâm, xoay người đi xuống hành lang.
Cuối hành lang là một phòng đá cổ xưa, chính giữa căn phòng có một cột đá rất bắt mắt, ở phía trên cột đá có tạc ra một vết lõm.
Hứa Nguyên hơi do dự, nhưng vẫn tỏa ra ý hồn quét một vòng quanh phòng đá trống trải.
Quả nhiên, ở trong phòng đá này hắn phát hiện ra rất nhiều trận pháp rườm rà.
Phỏng chừng nơi này chính là nơi trợ giúp tàn hồn Thánh Nhân khôi phục lại hồn lực.
Hứa Nguyên liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc.
Nhiễm Thanh Mặc cũng nhìn thoáng qua hắn, bộ dáng vẫn thanh đạm như cũ.
Hứa Nguyên thấy rằng cùng chỉ nữ tử nào có tính tình như Nhiễm Thanh Mặc mới có thể giữ được bình tĩnh đến vậy trong trại chăn nuôi yêu quỷ này.
Nếu đổi lại là Tô mị ma… Ha ha ha…
Lão giả khô cằn kia đi rất lâu, tĩnh tâm chờ đợi hơn một canh giờ, lúc đó mới có giọng nói thô ráp của lão giả từ trên hành lang chậm rãi truyền đến:
“Tam công tử… Kính xin ngài đưa hồn giới cho ta”
Nghe thấy vậy, Hứa Nguyên lấy hồn giới từ ngón tay đưa cho lão giả khô cằn. Ở trong bóng tối, lão giả nhận lấy rồi đi đến trước cột đá chính giữa thạch thất rồi đặt hồn giới lên vết lõm.
Hứa Nguyên nhìn vào động tác chậm chạp của lão giả, tò mò hỏi nhỏ:
“Quỷ lão tiên sinh, ngài định dùng cái gì để trợ giúp Thánh Nhân này khôi phục hồn lực?”
“Dùng cái gì?” – Lão giả nỉ non.
“Không phải còn có hồn lực ngưng kết thành hồn tinh hay sao?”
Hứa Nguyên không nhìn thấy trên người lão giả có bất cứ đồ vật nào.
“Hồn tinh? Không có hồn tinh”
Giọng nói của lão giả lại vang lên lạo xạo như cát chảy.
Hứa Nguyên nhíu mày: “Nếu không có hồn tinh thì làm sao rót được hồn lực vào?”
“Có một hồn tinh…”
Trong không gian tối đen, lão giả quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu không chút sinh khí nào nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, nở ra một nụ cười quỷ dị:
“Tất nhiên là… dùng chính bản thân lão nô…”