“Nhiễm nha đầu, xuất thủ!!
Tàn hồn Thánh Nhân la lên một tiếng, âm thanh của y vang vọng toàn bộ thạch thất.
“Gia hỏa này đã quỷ hóa một cách triệt để rồi, đây chỉ là thi thể của hắn mà thôi!”
Sau khi giọng nói này vang lên thì Hổn Thể Thánh Nhân lập tức chui ra từ trong Hồn Giới, Hồn Lực đỏ thẫm tuôn ra, hóa thành lưỡi đao trảm thẳng về phía hư không.
Không gian trở nên yên tĩnh, Hứa Nguyên thấy đầu của lão giả tiều tụy kia rớt xuống nhưng thân thể kia vẫn tiếp tục tiến lên, tuy nhiên khi đầu lâu của hắn bị chặt xuống thì trên thân thể lập tức toát ra quỷ khí đen kịt, chúng xuất hiện rồi tản ra tứ phương tám hướng, như muốn bao vây hồn thể Thánh Nhân lại.
Hồn lực đỏ thẫm va chạm với quỷ khí đen kịt, toàn bộ thạch thất lắc lư liên tục!
Chấn động kéo dài mười mấy giây, âm thanh của Hồn Thể Thánh Nhân lại tiếp tục vang lên: “Quỷ vật này muốn ăn ta! Nhiễm nha đầu, nếu như ngươi không nhanh chóng xuất thủ thì đợi sau khi hắn nuốt được Nguyên Hồn của ta rồi thì chúng ta sẽ chết chắc!”
“Tàn Hồn của Thánh Nhân, Hồn Thể của Thánh Nhân… Nguyên Hồn của Thánh Nhân…”
Cái đầu bị chặt xuống của lão giả kia bỗng nhiên nở một nụ cười rồi mở miệng cười to: “Ha ha ha, nếu như có thể ăn được ngươi thì dù trưởng công tử cũng… Ha ha ha…”
Nhiễm Thanh Mặc cầm chặt kiếm trên tay, nhưng nàng vẫn không động thủ.
Bởi vì khi lão giả bị chặt đầu vừa dứt câu thì Hứa Nguyên đã tiến lên giữ chặt tay nàng lại.
“Hứa Nguyên!”
Nhiễm Thanh Mặc kêu nhẹ.
Hứa Nguyên nghe thấy thì chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Cuộc chiến giữa Hồn Thể Thánh Nhân cùng lão giả tiều tụy kia diễn ra ở nơi cách hắn chỉ mười mét, đứng gần cuộc chiến có cấp độ như vậy mà giờ đây hắn vẫn bình yên vô sự, chuyện này đã nói rõ được nhiều vấn đề.
“Mang ta ra ngoài!”
Nhiễm Thanh Mặc nghe lời của Hứa Nguyên thì suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nàng lập tức ôm Hứa Nguyên chạy như điên ra bên ngoài.
“Tàn Hồn Thánh Nhân!!!”
“Hỗn trướng!”
Thánh Nhân la to một tiếng, hắn cưỡng ép lao ra khỏi hắc vụ, hồn lực đỏ sẫm kia nhanh chóng chợp tới người Hứa Nguyên.
Nhưng lúc này trận pháp ở bên trong thạch thất này đã được khởi động.
Khi này một sợi xích màu trắng xuất hiện rồi bắn thẳng về phía hồn thể Thánh Nhân đang đứng giữa thạch thất.
Chớp mắt thì hồn thể của Thánh Nhân đã bị xiềng xích màu trắng kia cố định lại.
Lão giả tiều tụy phát ra một giọng cười quái dị, hắc vụ đang xuất hiện không ngừng từ thi thể của y, chúng nhanh chóng tràn vào hồn thể của Thánh Nhân.
Tàn Hồn Thánh Nhân khi thấy một màn này thì cũng đã hơi hơi đoán được tên Yêu Quỷ ngụy Nhị Phẩm này muốn làm gì, hắn la to một cách nghiêm nghị: “Má nó, ngươi dám!!!
Dung hợp…
Tên Yêu Quỷ này không ngờ lại dám dung hợp với hắn!!
Khi biết được chuyện này thì Tàn Hồn Thánh Nhân nhanh chóng bộc phát toàn bộ sức mạnh, sau khi bộc phát thì xiềng xích màu trắng kia trở nên hư ảo vài phần, giống như là sắp sụp đổ vậy.
Thánh Nhân lúc này cũng đã bắt đầu thiêu đột Nguyên Hồn để liều mạng, tuy nhiên tất cả đã trễ rồi.
Hắn không đủ thời gian để tránh thoát trói buộc của Trận Pháp, vô số quỷ khí màu đen trong thạch thất đã tràn hết vào Nguyên Hồn của Thánh Nhân.
Thạch thất chấn động không ngừng, sau đó tất cả mọi thứ đều lâm vào hắc ám.
Đế Kinh, Tổng Hội Thiên An, Cách Vật Viện, Thiên Giáp Uyển.
Thiên Giáp Uyển là một cao điểm, nơi này có một Các Nhã Đình, bốn phía được một con sông bao lại, từ trên nhìn xuống sẽ thấy được một con sông cực kỳ trang nhã.
Giờ khắc này trong đó lại có hai người đang đối mặt.
Một người tóc mai đã có chút bạc, ánh mắt sắc bén, bộ dáng trung niên.
Một người còn lại thì tóc bạc hồng hào, dung mạo tuấn lãng, có thể lờ mờ thấy được khi còn trẻ người này chắc chắn là một công tử ca tuấn tú.
“Tướng Quốc đại nhân bận rộn không thôi, sao lại có thời giờ đi tới Cách Vật Viện này làm gì?”
Khi thấy vị tể tướng quyền nghiên triều chính trước mặt này thì lão giả tóc trắng cũng không có quá nhiều cung kính.
“Nói đi, lại có chuyện gì nữa?”
Hứa Ân Hạc nhìn y một chút nhưng không nói chuyện, sau khi tự mình châm trà cho cả hai thì hắn mới từ từ lên tiếng: “Trong lúc rãnh rỗi nên muốn tìm ngươi để hàn huyên một chút mà thôi.”
Lão giả nhìn chằm chằm vào Hứa Ân Nhạc hai giây rồi lộ ra một nụ cười khinh thường, nói thẳng: “Ngươi không có việc nhưng ta thì có, có chuyện gì thì nhanh nói thẳng đi!”
Gió chiều ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, Hứa Ân Hạc sau khi nghe những lời vừa rồi thì cũng không tức giận, hắn chỉ uống một ngụm trà thơm trong tay rồi lên tiếng: “Mấy chục năm trôi qua, ngươi vẫn giống như khi xưa, thật sự là không hề thay đổi!”
Lão giả lắc đầu, y cũng cầm chén trà lên: “Lại tới đòi Thiên Tấn Viên Tinh nữa à? Tiến độ của thứ này còn chưa tới một nửa, hiện nay những Lưu Huyền Tinh Thể kia miễn cưỡng có thể gánh chịu được trận văn truyền tin, nhưng thể tích của nó quá nhỏ, trước mắt vẫn chưa tìm được cách cung cấp năng lượng cho nó, nếu như muốn áp súc Nguyên Khí để truyền vào bên trong tinh thể thì còn cần…”
“Khương Hà.”
Hứa Ân Hạc bỗng nhiên đánh gãy lời của lão giả, ánh mắt của hắn vẫn bình tĩnh.
Lão giả tóc bạc Khương Hà sững sờ, y trầm mặc một lát, bỗng nhiên sờ sờ râu mình rồi bật cười: “A, ngươi không tìm ta để nói chuyện phiếm, đúng không?”