Hứa Ân Hạc không phủ nhận, hắn đặt chèn trà xuống rồi quay về phía chân nói, nói một cách xem thường: “Ta và ngươi quen biết cũng đã được một giáp!”
Khương Hà nhíu mày, y dừng lại một chốc để hồi ức rồi thấp giọng nói: “Ngươi vào kinh thành từ năm Vĩnh Khánh ba mươi hai, hiện tại đã trôi qua bốn mươi bốn năm, đã qua một giáp.”
Trong đôi mắt sắc bén kia của Hứa Ân Hạc cũng xuất hiện một tia hồi ức: “Đã trải qua lâu như thế rồi sao? Thời gian trôi qua thật nhanh!”
Khương Hà nhớ lại với vẻ mìm cười, trong âm thanh không có chút tôn kính nào, càng giống như là nói chuyện với bạn cũ lâu ngày không gặp.
“Tướng Quốc đại nhân, người khiến cho Kim Loan Điện không còn hạ Chính Lệnh nữa mà lại đa sầu đa cảm như thế, ha ha.”
Hứa Ân Hạc cũng không so đo lời của đối phương, hắn tiếp tục lên tiếng: “Những lão hữu trong Đế Kinh khi xưa không còn bao nhiêu sống tới hiện tại cả.”
Khương Hà cười xùy một cái: “Đều đã bị ngươi cùng tên Lý Diệu Huyền kia giết sạch rồi, đương nhiên không còn bao nhiêu.”
“Hứa Ân Hạc.”
Lý Diệu Huyền chính là hoàng đế hiện tại.
Khương Hà nhìn chằm chằm vào bộ dáng trung niên, tóc mai chỉ mới vừa điểm bạc của Hứa Ân Hạc rồi lên tiếng: “Nhiều năm như thế trôi qua, coi như các ngươi không giết bọn hắn thì bọn hắn cũng không chắc có thể sống được tới hiện tại, giờ nay ta đã gần như nến vàng trước gió, tiểu tử ngươi thì vẫn bộ dáng trung niên phơi phới, ta thật sự rất tò mò liệu với cảnh giới như hiện tại thì ngươi có thể sống thêm bao lâu nữa.”
Hứa Ân Hạc ngước mắt nhìn lão giả trước mặt một chút rồi lộ ra vẻ suy tư, sau đó lên tiếng: “Nếu như cảnh giới không có gì tiến triển thêm thì hẳn ta có thể sống thêm được ba giáp nữa.”
Trong con mắt già nua của Khương Hà hiện rõ vẻ hâm mộ: “Thật tốt!”
Hứa Ân Hạc không có cảm xúc quá nhiều về chuyện này, hắn chỉ hỏi lại: “Sống lâu như thế có ý nghĩa gì?”
“Đương nhiên là có!”
Khương Hà hừ một tiếng rồi nói thêm: “Nếu như ta có thể sống lâu hơn một chút thì sẽ có thêm thời gian nghiên cứu Trận Pháp Đại Đạo, cũng tiện thể cảm thụ nhân gian.”
Hứa Ân Hạc mỉm cười: “Thứ mà ta và ngươi theo đuổi khác nhau, nhưng mà nếu như ngươi muốn sống lâu thêm một chút thì ngươi nên nghe lời của Tương Vương!”
Nghe vậy thì Khương Hà im lặng, y không lặp tức trả lời mà ngồi dựa vào ghế, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng y thở dài một tiếng rồi lẩm bẩm: “Tu hành…”
Khương Hà nhớ tới vị phụ thân dần dần mơ hồ trong trí nhớ kia rồi lắc đầu nói: “Nếu như năm đó ta lựa chọn tu hành thì không khác gì lẫn lộn đầu đuôi, thời gian cũng chỉ có nhiêu đó mà thôi, nếu như ta để thời gian cho việc tu hành thì thời gian nghiên cứu Trận Đạo sẽ ít đi.”
“Với lại con đường mà lão đầu kia trải cho ta không hấp dẫn ta, tu vi hiện tại cũng chỉ giúp nghiên cứu Trận Đạo mà thôi!”
Nói xong thì Khương Hà như nghĩ tới gì đó, dung mạo già nua bỗng trở nên sáng láng, hai mắt hưng phấn, y thấp giọng nói: “Đúng rồi, Hứa Ân Hạc, Đại Trận mà ta nói với ngươi bốn năm trước sắp thành công rồi, uy lực có thể lớn hơn Hộ Thành Chi Trận của Đế Kinh này gấp đôi, hơn nữa đó mới chỉ là tối thiểu mà thôi.”
Nói đến đây thì Khương Hà ho nhẹ một tiếng: “Lão đầu Hoa Hồng kia vẫn chưa đưa bạc cho ta, ngươi xem thử xem…”
Hứa Ân Hạc lắng nghe, trong mắt hiện rõ ý cười nhưng cũng không chịu nhả ra: “Chuyện của thương hội Thiên An thì Hoa Hồng sẽ tự xử lý, ta sẽ không nhúng tay.”
Cách Vật Viện rất đốt tiền, phần lớn nghiên cứu đều là có vào chứ không hề có ra.
Bốn năm trước Khương Hà đã nói cho hắn cùng với Hoa Hồng về một đại trận có uy năng tuyệt thế.
Lời của y khi đó giống y đúc hiện tại.
Khi đó Khương Hà cũng nói chỉ cần đầu nhập thêm một chút nữa thôi là sẽ có được thành quả.
Sau đó lão đầu Hoa Hồng kia đồng ý đầu tư, cuối cùng trôi qua bốn năm.
Khương Hà nghe vậy thì nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, lập tức muốn nâng chén đuổi khách.
Hứa Ân Hạc thấy lão hữu vẫn tính cách như xưa thì cười nhẹ rồi lắc đầu, bỗng nhiên hắn lên tiếng: “Khương Hà, Cấp Hồn Đại Trận kia của ngươi xảy ra vấn đề rồi!”
Khương Hà nghe vậy thì sắc mặt sững sờ, sau đó nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
Nhưng sau đó một lúc thì hắn cũng không suy nghĩ gì thêm, việc trận pháp xảy ra chuyện không phải là chuyện mất mặt gì.
Một bộ trận pháp hoàn thiện đương nhiên đã được trải qua thử và diễn toán mấy trăm ngàn lần rồi mới được lấy ra áp dụng thực tế, nhưng điều đó không chứng minh nó hoàn mỹ.
Nhiều thứ sẽ thay đổi theo thời gian, với lại vô số biến số trong thực tiến cũng sẽ khiến cho trận pháp dễ dàng xuất hiện sai lầm, một bộ trận pháp tốt cần phải hoàn thiện dần dần từ thực tế nữa.
Coi như là những trận pháp xuất hiện từ rất rất sớm trước đó như thuần hóa yêu thú, nuôi nhốt quỷ vụ cũng đôi khi xuất hiện những sai lầm nhỏ, chúng còn một con đường rất dài phải đi.
Khương Hà suy tư một lúc rồi nói: “Biết ngay mà, Tướng Quốc đại nhân ngươi chắc chắn không có việc thì sẽ không lên Tam Bảo Điện, nói tình huống cụ thể cho ta biết đi.”
Hứa Ân Hạc trầm ngâm rồi nói: “Vì một ít chuyện nên Trường ca lại đi một chuyến tới Tĩnh Giang phủ thành!”
Khương Hà nhíu mày: “Tĩnh Giang phủ chính là chỗ quỷ vụ ở gần Vũ Nguyên thành kia sao?”
“Đúng thế!”
Hứa Ân Hạc xác nhận!