Khương Hà hơi sững sờ, trên dung mạo già nua kia xuất hiện vẻ do dự khó hiểu: “Ta nhớ rằng trên đó hẳn là có ba vị Đại Tông Sư trấn giữ và trông coi mà, có thể có chuyện gì được?”
“Đúng vậy!”
Hứa Ân Hạc gật đầu nhẹ xác nhận, nhưng sau đó hắn lại lên tiếng: “Bọn hắn đã chết hết rồi!”
“Không thể nào!”
Tay Khương Hà đang vuốt râu khi nghe tới thế thì cũng khựng lại, ngữ khí của y trầm hẳn đi: “Trận pháp kia của ta rõ ràng có hạn chế, bên trong không thể nào sinh ra Yêu Quỷ tứ phẩm trở lên được.”
Hứa Ân Hạc nhìn chằm chằm vào lão hữu trước mặt vài giây rồi tiếp tục lên tiếng: “Con Yêu Quỷ đó không được sinh ra trong Quỷ Vụ!”
Nghe được lời này thì dung mạo già nua của Khương Hà trắng bệch, bàn tay trải đầy nếp nhăn hiện tại đang run lên bần bậc, y hỏi lại với vẻ chần chờ: “Là… Quỷ Hóa sao?”
“Đúng!”
Hứa Ân Hạc đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Hô hấp của Khương Hà thoáng trở nên gấp rút.
Trong trận pháp mà bản thân sáng chế lại xuất hiện một lỗ hổng to lớn như vậy, đây là điều mà bản thân y không thể nào tự tha thứ được.
Bàn tay nắm chặt, hắn dùng sắc đánh thẳng vào giữa đầu.
Nửa ngày sau Khương Hà ngước mắt lên hỏi: “Không đúng… Không đúng! Biến cố như thế này phát sinh thì chắc chắn trận pháp sẽ mất khống chế, một khi chuyện đó xảy ra thì giờ phút này Cửu Nguyên Thành đã bị Quỷ Vụ nuốt hết rồi, trên triều chính sao lại…”
“Quỷ Thất tại đó.”
Hứa Ân Hạc đánh gãy lời của Khương Hà.
“Quỷ… Quỷ Thất?”
Khương Hà lại tiếp tục sững sờ, một lúc sau y mới hỏi nhỏ: “Tên hộ vệ đi bên cạnh ngươi khi ngươi vừa vào kinh thành kia sao?Hắn… Không phải đã Quỷ Hóa rồi à?”
Dưới ánh nắng mùa đông, không khí mát mẻ vô cùng.
“Quỷ Hóa rồi!”
Hứa Ân Hạc nhìn chằm chằm vào Khương Hà rồi nói, âm thanh vẫn bình tĩnh như trước.
“Trường Ca nói rằng hắn luôn trông coi trận pháp đó!”
Nội tạng cùng với thịt nát hòa lẫn với máu tươi sền sệt chảy dọc xuống dưới, giống như không có điểm cuối.
“Đát…”
“Đát…”
“Đát…”
Tiếng bước chân vang lên trong không gian này một cách không nhanh cũng không chậm.
Từ đầu tới giờ, Hứa Trường Ca nhìn hết mọi sự vật xung quanh với ánh mắt bình tĩnh, trong lòng như có điều suy nghĩ.
Lâu Cơ nói rằng Quỷ Vụ nơi này có vẻ như đã xuất hiện vài vấn đề.
Mặc dù trong ba tháng gần đây Hồn Tinh vẫn được giao phó đúng hạn nhưng tất cả mọi người giao ca ở đây đều chưa từng đi ra ngoài.
Hiện tại xem ra biến cố nơi này không phải là một vấn đề đơn giản.
Vừa nghĩ Hứa Trường Ca vừa bước tiếp trên con đường u ám này.
Sau khi đi ra khỏi thì thứ đập vào mắt hắn là một hệ thống hang động chằng chịt như tổ ông, vô số thạch thất trong kia đang giam giữ ngàn vạn lệ quỷ.
Trừ việc đó ra thì trên đất còn có vô số thi thể hoặc tàn chi.
Trong những thi thể này Hứa Trường Ca thấy được hai người quen.
Đó chính là thi thể của hai vị Đại Tông Sư Tam Phẩm, hắn đã từng gặp mặt hai người này ở trên Đế Kinh.
Nhưng hiện tại theo tình hình thì khí tức cả hai đã đoạn tuyệt từ lâu, đặc tính nhục thân bất hủ của Đại Tông Sư hiện tại khiến cho không khí càng thêm quỷ dị.
Nhìn lứa qua thì Hứa Trường Ca lập tức thu hồi ánh sáng, tiếp tục đi về phía trước, tại hướng Đông Bắc hắn thấy được một người sống.
Thân hình nhỏ gầy, dung mạo tiều tụy, người này chỉ quỳ một cách yên tĩnh ở trong ngách, không nói một lời.
Động quật to lớn như tổ ông, lão giả gầy yếu ẩn mình trong bóng đêm, khung cảnh này quỷ dị tới cực điểm.
“Đát…”
“Đát…”
“Đát…”
Hứa Trường Ca thấy thế thì đi từ từ tới sau lưng của lão giả kia, khi đi tới phạm vi ba mét xung quanh của y thì Hứa Trường Ca yên lặng móc thanh Thanh Phong dài ba thước trong Tu Di Giới Chỉ, nhưng chỉ cầm chứ không vung xuống.
Bên người của lão giả tiều tụy kia chính là một rương đầy Hồn Tinh.
Đây chính là Hồn Tinh mà tháng này cần để cung cấp cho thương hội Thiên An.
Trong mắt của Hứa Trường An xuất hiện vẻ không hiểu, nhưng giây sau hắn như nhận ra điều gì đó rồi thu kiếm lại.
Hắn đứng trầm mặc một lúc lâu, thân ảnh tuyệt mỹ như trích tiên hoàn toàn không hợp với khung cảnh kinh khủng như địa ngục trần gian này.
Bên trong bóng tối của hang động, lão giả tiều tụy kia giống như cảm ứng được điều gì đó nên từ từ quay đầu lại một trăm tám mươi độ, y nhìn về phía Hứa Trường Ca ở phía sau.
Lão giả ngây người một lúc.
Sau đó trong mắt của y xuất hiện vài tia thanh minh, y lên tiếng: “Trưởng… công… tử?”
Hứa Trường Ca nhìn chằm chằm vào lão giả, hắn cảm nhận được quỷ khí nồng đậm như hóa thành thực chất trên người của lão rồi hỏi lại một cách nghi ngờ: “Ngươi… là Quỷ Thất?”
“Quỷ… Thất?”
Lão giả tiều tụy kia nỉ non một tiếng rồi ngồi yên suy nghĩ, một lúc sau y gật đầu: “Lão… nô, bái kiến trưởng công tử…”
Động quật kinh khủng như địa ngục này lại lâm vào cảnh yên lặng lạ thường.
Không biết đã trải qua bao lâu, lão giả tiều tụy kia từ từ đẩy cái rương bên cạnh mình về phía Hứa Trường Ca: “Đây chính là Hồn Tinh của tháng này…”
“Lão nô… thẹn với Tướng Quốc đại nhân…”
“Xin… Trưởng công tử, giết… lão nô…”