Đại khái Nhiễm Thanh Mặc thật sự không biết bay.
Cảm giác bị nàng ôm chạy không dễ chịu lắm, thậm chí là khó chịu.
Lực gia tốc lớn của mỗi lần đạp đất đều làm cho Hứa Nguyên cảm giác như đang ngồi trên tháp rơi tự do ở kiếp trước vậy.
Mà sau khi đi vào con đường u ám uốn lượn lên trên cao kia, Hứa Nguyên cảm giác cả người mình giống như đang ngồi trên tháp rơi tự do bay lên trời.
Đến mặt đất, Nhiễm Thanh Mặc buông Hứa Nguyên từ trong ngực xuống.
Nàng đã buông, nhưng Hứa Nguyên lại không buông.
Tuy hiện giờ tu vi Hứa Nguyên đã đạt Thất phẩm thuộc kiểu siêu nhân loại rồi, nhưng cách tiêu chuẩn của siêu nhân còn rất xa.
Trong vòng chưa đầy một phút, cảm giác khó chịu choáng váng buồn nôn khi bị Nhiễm Thanh Mặc ôm xoay vòng vòng như cái mô tơ trên con đường kia dâng lên như thủy triều.
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm nam tử đang nắm bả vai của mình không buông, con ngươi trong trẻo lạnh lùng ấy thoáng do dự.
Sư phụ từng nói ‘nam nữ khác nhau’.
Nữ hài tử không nên dễ dàng để cho nam tử chạm vào mình.
Nghĩ vậy, Nhiễm Thanh Mặc lại lắc đầu.
Sư phụ còn từng nói ‘mọi việc đều có sự ưu tiên’.
Hơn nữa…hình như đây cũng không phải là lần đầu.
Không quản tay Hứa Nguyên nữa, Nhiễm Thanh Mặc thu ánh mắt, bắt đầu cảm ứng những nguyên khí bị Quỷ Vụ ô nhiễm ở bên dưới.
Tựa hồ tàn hồn Thánh Nhân và con yêu quỷ ngụy Nhị phẩm kia đã bắt đầu đánh nhau.
Qua mấy hơi, ý thức được đã đáp đất, Hứa Nguyên lảo đảo buông Nhiễm Thanh Mặc ra.
Nhiễm Thanh Mặc ẩn suy nghĩ đi, nhìn hắn:
“Hứa Nguyên…”
Hứa Nguyên nhịn lại cảm giác choáng váng, quơ tay áo:
“Chờ…chờ ta một chút đã.”
Nói xong hắn lập tức nhắm mắt xếp bằng vận công điều tức.
Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết cũng có thể chữa trị choáng váng.
Sau tầm nửa chén trà nhỏ, đã không còn choáng váng nữa, Hứa Nguyên mở mắt ra.
Mảnh đất màu xám trắng, thân cây vặn vẹo màu xám trắng, Quỷ Vụ đang không ngừng bốc lên cùng với trận pháp ngăn Quỷ Vụ tràn ra ngoài, mọi thứ đều yên tĩnh như lúc đến.
Chậm rãi đứng dậy, Hứa Nguyên vỗ vỗ bụi bặm trên áo bào, thấp giọng nói:
“Nhiễm Thanh Mặc, chúng ta cứ chờ ở đây là được.”
Nhiễm Thanh Mặc hỏi:
"Ngươi…không cần ta xuống đó giúp à?”
Hứa Nguyên nghe vậy liếc cô một cái:
“Giúp? Ngươi muốn xuống giúp ai?”
Nhiễm Thanh Mặc hỏi thử:
“Giúp…Hồn Thể Thánh Nhân?”
Hứa Nguyên nhíu mày, hơi buồn cười:
“Mắc gì giúp hắn?”
Nhiễm Thanh Mặc nghiêng đầu, hỏi ngược lại:
“Không phải phủ Tướng quốc các ngươi có hiệp nghị nào đó với hắn ư?”
Ánh mắt Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.
Hiệp nghị này hắn không có nói trước mặt Nhiễm Thanh Mặc, Hứa Trường Ca cũng chỉ là đưa nhẫn Hồn cho hắn ở ngay mặt nàng.
Tảng băng lớn này lại có thể tự suy ra kết luận?
Ha…còn rất thông minh nhỉ.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, Nhiễm Thanh Mặc cảm giác Hứa Nguyên đang suy nghĩ vài chuyện bất lịch sự:
“Ngươi, sao hả?”
Hứa Nguyên lắc đầu trầm mặc hai giây:
“Không có gì.”
Ánh mắt Nhiễm Thanh Mặc cực nghiêm túc:
“Hứa Nguyên, ta không ngốc.”
Hứa Nguyên không nhịn được mà cười ra tiếng:
“Phụt…”
Nhiễm Thanh Mặc an tĩnh xách chuôi kiếm, không nói gì nhìn chằm chằm hắn.
Hứa Nguyên nhìn chuôi kiếm, không hiểu sao lại nghĩ đến một cây gậy gỗ vừa thô vừa dài.
Ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt Hứa Nguyên nghiêm túc:
“Được, ta biết rồi, ngươi không ngốc.”
Nhiễm Thanh Mặc hài lòng gật gật đầu:
“Ừm.”
Hứa Nguyên bình phục tâm tình, nói lại chủ đề chính:
“Nhiễm Thanh Mặc, vừa rồi ngươi nói không sai, quả thật Hứa Trường Ca và phụ thân ta đã có một hợp tác nào đó với tàn hồn Thánh Nhân này, nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến việc ra tay với hắn.”
Nhiễm Thanh Mặc suy nghĩ một chút, hỏi:
“Các ngươi muốn lật lộng?”
Hứa Nguyên xấu hổ phút chốc, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Sao lại nói như vậy, chúng ta chỉ là ‘tiên hạ thủ vi cường’ mà thôi, bảo hợp tác là thế chứ trong lòng tàn hồn Thánh Nhân kia cũng có ý đồ khác.”
Con ngươi Nhiễm Thanh Mặc chợt lóe hai lần, hình như tin:
“Ồ.”
Hứa Nguyên thấy thế cười cười không nói nhiều nữa.
Nhưng Nhiễm Thanh Mặc vẫn còn chuyện muốn nói, nàng nhỏ giọng:
“Nhưng con yêu quỷ kia thì sao đây?”
Hứa Nguyên nghe vậy bỗng trầm mặc.
Yêu quỷ, tên khoa học là Âm Quỷ.
Không ai biết vì sao Âm Quỷ lại sinh ra trên đời, cũng như không ai biết tại sao lại có nguyên khí trong thiên địa.
Không rõ nguyên lý nó sinh ra, nhưng từ xưa đến nay, các điển tịch liên quan đến Âm Quỷ lại được lưu truyền rất nhiều, các đặc điểm liên quan cũng được xác định rất nhiều.
Thi thể vạn vật sinh ra Quỷ Vụ, trong Quỷ Vụ sinh ra Âm Quỷ.
Chúng nó có linh trí, thậm chí là một ít mảnh trí nhớ tàn phá của thi thể bên trong.
Nhưng mặc dù có được mảnh vụn ký ức, lại vẫn gần như không thể giao lưu với Âm Quỷ.
Chấp niệm, bạo ngược, điên rồ, máu thịt, giết chóc.
Dường như những từ vựng đại diện cho hủy diệt này là ý nghĩa mà Âm Quỷ tồn tại ở thế gian.
Đây là những thông tin Hứa Nguyên biết được trong điển tịch.
Cũng bởi vậy cho nên hắn không thể hiểu được tại sao lão già khô tàn đã hoàn toàn hóa quỷ kia lại làm ra chuyện vừa nãy.
Nhiễm Thanh Mặc thấy Hứa Nguyên không nói gì hồi lâu, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng:
“Hứa Nguyên.”
Hứa Nguyên chậm rãi hoàn hồn, lắc đầu nhẹ:
“Quỷ lão đầu không phải Tam phẩm à, ngươi không thể đánh thắng ư?”
Tuy rằng không rõ lúc Nhiễm Thanh Mặc cùng cấp có thể đánh thắng đại ca của hắn hay không, nhưng nhìn một kiếm kinh thiên lúc trước đóng băng tàn hồn Thánh Nhân, giết chết nhân vật chính trong kịch bản, nói sao thì nói chắc cũng coi như là nửa cùng cấp vô địch?