Chương 172: Dùng chung một Hồn Thể?
Nhưng thật ra Hứa Nguyên định lấy ích lợi để trói buộc tàn hồn Thánh Nhân này.
Hắn biết rõ tàn hồn Thánh Nhân này là loại người gì, cũng biết thứ đồ mà tàn hồn Thánh Nhân muốn là gì.
Có điều xem ra hình như bây giờ Hứa Trường Ca có ý định khác, mà Hứa Nguyên lại không rõ cụ thể là đại ca này muốn làm cái gì, nhưng tựa hồ hôm nay Hứa Trường Ca muốn Quỷ lão tiên sinh gặm luôn tàn hồn Thánh Nhân, tu hú chiếm tổ sau đó lại để nó bảo vệ hắn chu toàn.
Nhưng vấn đề là, Âm Quỷ, có thật sự đáng tin?
Tuy tàn hồn Thánh Nhân không đáng tin cậy nhưng ít nhất có thể ràng buộc thông qua ích lợi logic, nhưng sự tồn tại của Âm Quỷ vốn trời sinh là vì hủy diệt.
Cục diện trước mắt khiến Hứa Nguyên hơi trở tay không kịp, trong đầu lập tức lóe lên ý nghĩ.
Đây cũng là do đại ca kia bày mưu tính kế?
Chắc không đến mức đó ha?
Vừa lên đã để cho một tên Tôi Mạch Thất phẩm như hắn đối mặt với một con Âm Quỷ Nhị phẩm, tăng cường độ cũng không nên như vậy chứ?
Nhưng nếu không phải do đại ca bày mưu tính kế…
Éc…
Hứa Nguyên lặng lẽ vận chuyển công pháp, thoáng châm chước câu từ:
“Ngươi…là Quỷ lão tiên sinh?”
Lúc này Hồn Thể Thánh Nhân hoàn toàn không có tròng trắng, toàn bộ đôi mắt đều là màu đen nồng đậm đến cực điểm, giọng của hắn vẫn khô khốc như trước:
“Tam công tử đừng căng thẳng, tạm thời vẫn là lão nô.”
Hứa Nguyên yên lặng tản công pháp đi.
Loại yêu quỷ với phẩm cấp này, nếu muốn giết hắn thì thật sự không cần nói bất kỳ đạo lý nào, nhưng lời này của y có ý gì?
“Tạm thời?”
Quỷ Thất biết gì nói nấy:
“Ừm.”
“Nơi này là?”
“Nơi này là quỷ vực do lão nô mượn nguyên hồn của Thánh Nhân sáng tạo ra.”
“Nguyên hồn của Thánh Nhân…thế Lạc Đạo Phàm đâu?”
“Tạm thời đã bị lão nô áp chế.”
“Ngươi không nuốt chửng hắn?”
“Tất nhiên là không.”
Hứa Nguyên hơi dừng, giọng điệu khẽ chần chờ:
“Vậy về sau, là các ngươi dùng chung một Hồn Thể?”
Hắn biết thân thể ở thế giới này có thể cho song hồn dùng chung, nhưng thứ Hồn Thể này có thể dùng chung hay không thì lại đụng trúng điểm mù kiến thức của hắn.
Quỷ Thất trầm mặc trong chốc lát, thanh âm không có chút phập phồng nào:
“Không, lão nô sẽ tiêu tán ngay thôi.”
Đồng tử của Hứa Nguyên co lại:
“Tiêu tán? Không phải Hứa Trường Ca để ngươi cắn nuốt Hồn Thể Thánh Nhân kia sao?”
Tựa hồ khóe môi khô nứt của Quỷ Thất hơi giật giật, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu nhẹ:
“Tất nhiên là lão nô muốn bảo vệ Tam công tử du lịch thiên hạ, muốn tiếp tục dắt ngựa lái xe vì Tướng quốc đại nhân, nhưng chỉ sợ thân yêu quỷ này khó làm được.”
“Nếu không phải một tháng trước Trưởng công tử tìm đến, sợ rằng lão nô đã thành quỷ vật không hề lý trí, cho dù dùng bí pháp khóa hồn, đến giờ cũng đã là cực hạn.”
Im lặng.
Trong quỷ vực đen nhánh, Hứa Nguyên im lặng vài hơi, hỏi nhẹ:
“Nhưng nếu đã thế, vậy mục đích là gì?”
“Vì dung hồn.”
Nói xong, Quỷ Thất chuyển mắt một cách chậm rãi, nâng tay chỉ chỉ chiếc Hồn Thể của mình:
“Nếu thành công, vị Thánh Nhân này sẽ trung thành với phủ Tướng quốc ta.”
Thanh âm thô ráp quỷ khí vang lên ồm ồm:
“Chỉ là lão nô vô năng, đã thất bại, có điều Tam công tử yên tâm, tuy không thể khiến hắn trung thành với Tướng quốc đại nhân, nhưng lão nô đã khắc ý niệm che chở ngài chu toàn vào trong tâm trí của hắn.”
Nghe vậy tâm thần Hứa Nguyên ngẩn ra.
Dùng tính mạng để đổi lấy một…dấu ấn trong tâm trí?
Suy nghĩ hiện ra, lúc này hắn đã hiểu rốt cuộc Hứa Trường Ca muốn làm gì.
Nhưng nhìn Quỷ Thất bình tĩnh đến cực điểm trước mặt rồi lại chuyển thành im lặng.
Mặc dù hóa thành Âm Quỷ cũng không thay đổi lòng trung thành.
Yên tĩnh thật lâu, Hứa Nguyên thấp giọng nói:
“Quỷ lão tiên sinh, ngươi cố ý tới tìm ta là có chuyện muốn ta nói cho phụ thân?”
Hắn nhớ rõ vừa rồi ở trong động quật y từng nhờ hắn.
Quỷ Thất hơi gân đầu:
“Ừm.”
Hứa Nguyên hít sâu một hơi:
“Ngươi nói đi, ta sẽ thành thật chuyển lời.”
Quỷ Thất cúi đầu trịnh trọng hành lễ:
“Tạ…Tam công tử.”
Giọng khô khốc kèm theo run rẩy:
“Quỷ Thất vô năng, thẹn với Tướng quốc đại nhân.”
Nói xong, Quỷ Thất chậm rãi đứng thẳng người lên.
Hứa Nguyên trầm mặc vài hơi thở:
“Chỉ…một câu này?”
Quỷ Thất lắc đầu:
“Nhiễm máu của đồng bào, lão nô không có mặt mũi nào nhiều lời.”
Nói xong, nhẫn Hồn thoát ra từ đầu ngón tay hắn bay đến trước người Hứa Nguyên.
Mà lập tức sau đó, quỷ vực tiêu tán, một hư ảnh lưng còng gần như sắp tiêu tán tách ra từ Hồn Thể Thánh Nhân ngưng thật kia, bay lên bầu trời.
Tàn dương như máu, giống như trước giáp.
Thân hình lưng còng của lão giả đứng giữa núi rừng, hướng về Đế Kinh quỳ lạy lần cuối.
Đêm tuyết không trăng, gió lạnh gào thét, như là tiếng nghẹn trầm thấp của sơn quỷ trong dãy núi đen nhánh.
Mái nhà rách nát của sơn thơn bị thủng một cái lỗ lớn, chấm chấm bông tuyết rơi lả tả, đèn hoa văn trên tường và ánh sáng lách tách từ đống lửa tỏa sáng cả căn phòng rách nát.
Hứa Nguyên ngồi trên một tấm chăn lông, mặc áo lông chồn màu nâu sẫm, đang hý hoáy một bình sứ màu đen cao nửa thước.
Bên trong bình sứ là bữa tối của đêm nay cho hắn và Nhiễm Thanh Mặc.
Một con Bạch Liệt điểu bị băm thành tảng thịt.
Là ngày hôm qua Nhiễm Thanh Mặc đã hốt nó về, tuy thể tích nhỏ nhưng thực lực lại không kém.
Với thực lực hiện tại của Hứa Nguyên, đại khái mười đứa như hắn cũng không phải là đối thủ của con chim nhỏ dài chẳng tới nửa thước này.
Có điều cái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn có thể lấy nó làm thành nguyên liệu nấu ăn hạng sang.
Trong tiếng đinh đang của bình, Hứa Nguyên lấy ra các loại gia vị từ trong nhẫn tu di, bỏ vào bình theo thứ tự, xong rồi đậy nắp bình đen lại, đặt lên giá dựng phía trên đống lửa, dùng lửa to canh ướp.
Thịt của Bạch Liệt điểu săn chắt, như thế mới có thể ướp gia vị ngon miệng, dễ ướp.