Chương 173: Có người ở trong
Làm xong hết mọi thứ rồi, Hứa Nguyên đứng dậy đi ra ngoài lấy tuyết rửa tay rồi lập tức quay về ngồi trong chăn lông.
Mùa đông của tháng Chạp lạnh, rất là lạnh.
Tuy đã tu hành nhưng dưới Tứ phẩm thì đều là người thường.
Hắn hơi hoài niệm Diễm Linh Dịch lúc trước.
Tuy rằng có kèm tác dụng kích tình nhưng lại rất có hiệu quả xua lạnh.
Mà cũng may là có nhẫn tu di để giữ nhiều đồ, trong căn phòng rách nát này ngoại trừ đống lửa ra thì còn đặt một cái lò sưởi có hoa văn Tụ Viêm trận.
Thời gian chờ ướp hơi lâu, dần dần trôi đi, Hứa Nguyên có hơi nghệch ra mà nhìn sơn thôn bị vứt bỏ kia bị bao trùm bởi tuyết trắng.
Sau khi giúp Quỷ lão sắp xếp thi cốt, xây mộ lập bia, Hứa Nguyên và Nhiễm Thanh Mặc đi một đường lên phía Bắc tìm bí cảnh.
Mất một tháng rưỡi rốt cuộc cũng đến Quan Âm sơn mạch, nơi mà bí cảnh tọa lạc.
Sau đó, có một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng đề ra trước mặt bọn họ.
Tìm không thấy cổng vào bí cảnh.
Quan Âm sơn mạch trong Thương Nguyên chỉ được tạo thành từ mười hai tấm bản đồ nhỏ, trong hiện thực thì trải dài ngàn dặm từ Tây sang Đông, ngọn núi cao nhất có thể lên tới hơn ba ngàn trượng.
Cái này thật ra Hứa Nguyên từng có dự liệu.
Động phủ lúc trước trong Vạn Hưng sơn mạch rất dễ tìm là bởi vì Huyền Thiên Nhai của Thiên Môn Sơn rất có tính phân biệt, còn những bí cảnh giấu trong sơn mạch này thì đương không dễ dàng như vậy.
Qua thông tin của kiếp trước, đại khái Hứa Nguyên có thể xác định cổng bí cảnh là ở hướng Tây Bắc của Quan Âm sơn mạch, hơn nữa bên cạnh còn có một con sông được giữ lại từ đỉnh núi.
Còn lại thì, vốn Hứa Nguyên muốn mượn cái phúc duyên cao đến thái quá kia cùng với tu vi mạnh mẽ của Nhiễm Thanh Mặc để tìm.
Dọc theo dòng sông, Hứa Nguyên và Nhiễm Thanh Mặc đặt chân ở một con thôn hoang phế đã lâu mà bọn họ tìm được.
Sau đó…
Sau đó đã nửa tháng trôi qua.
Quả thật mỗi ngày Nhiễm Thanh Mặc ra ngoài đều có thu hoạch.
Mỗi đêm tảng băng lớn này đều sẽ mang về một số món ‘đặc sản’.
Hoặc là linh thảo trăm năm, hoặc là một ít khoáng thạch trân quý, hoặc là một vài yêu thú quý hiếm có thể làm dược thiện.
Huyết mạch Âu Hoàng danh bất hư truyền, nhưng vấn đề là ở phủ Tướng quốc đều có mấy thứ này, mà thứ hắn muốn là quyển bí pháp trong cái bí cảnh kia.
Có bí pháp kia là hắn có thể tự động tu luyện một ngày hai mươi bốn giờ.
Nghĩ thế, Hứa Nguyên thở dài, thu ý nghĩ.
Tính thời gian, hẳn là nàng cũng sắp về rồi…
Một bên ướp con Liệt Điểu, một bên chờ Nhiễm Thanh Mặc về, thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tầm hai khắc sau, bỗng vang lên một tiếng xào xạc ngoài phòng.
“Lạo xạo.”
“Lạo xạo.”
Đó là tiếng thanh thúy của giày giẫm lên tuyết.
Nghe tiếng, Hứa Nguyên mỉm cười, nhưng chợt nhíu mày lại.
Bởi vì không chỉ có một bước chân đạp lên tuyết.
Không phải là hôm nay tảng băng lớn này nhặt về một người sống đó chứ?
Lúc đang nghĩ thì một giọng nữ xa lạ vang lên, rất trẻ, thậm chí trẻ đến có hơi non nớt:
“Ơ, tên ngố, sao ngươi đứng lại rồi? Tối nay tuyết rơi dày như vậy, mau vào tránh tuyết đi chứ.”
Sau đó một giọng nam vang lên bên ngoài nhà:
“Có người ở trong đó.”
Nữ tử trẻ tuổi không quan tâm:
“Có người thì sao? Trong thôn Lý gia cũng chỉ còn cái nhà này là xem như ổn, đa số đám Tề sư huynh toàn ở qua đêm trong căn nhà này thôi.”
Nam tử nói:
“Có người, thì phải có sự đồng ý của hắn trước.”
Nữ tử im lặng một lúc:
“…”
Giọng hơi thăm dò:
“Ừm…hắn không đồng ý, thế tối nay ngươi định ở đâu?”
Nam nhân thoáng trầm ngâm, lên tiếng đáp:
“Mười dặm đàng trước có một sơn động.”
Giọng nữ tử hơi lên cao:
“Mười dặm?!”
Nữ tử trẻ tuổi vừa nói, vừa đến gần căn nhà rách nát:
“Ngươi muốn đi thì đi đi, dù sao ta không muốn đi, tuyết lớn như thế này…”
Im lặng một giây sau lại truyền tới thanh âm có hơi xấu hổ của nữ tử:
“Lý Nhị Trụ, mắc gì ngươi kéo ta!”
Lý Nhị Trụ cố chấp nói:
“Phải được hắn đồng ý trước dã.”
Lôi kéo một hồi, dường như là nữ tử không thoát ra được, thở phì phì quay về phía ánh lửa trong nhà rồi lớn tiếng:
“Này, người bên trong kia, đừng có giả chết, tên ngố này nói to thế chắc ngươi phải nghe được chứ?”
Được rồi, có lẽ không phải là tảng băng lớn nhặt về.
Nhưng Hứa Nguyên không ra tiếng ngay.
Nghe cuộc trò chuyện của hai người thì hình như họ có chút quen thuộc nơi này.
Hơn nữa nếu có thể vào núi trong đêm tuyết như này, chắc hẳn cũng là người tu hành, mà tu vi cũng không yếu.
Thoáng trầm ngâm, Hứa Nguyên chậm rãi nói:
“Vào đi.”
Giọng truyền ra, Lý Nhị Trụ lập tức buông cổ tay của nữ tử, trả lời:
“Cám ơn.”
Lại vang lên tiếng lạo xạo giẫm tuyết, hai thân ảnh xuất hiện ở ngoài cửa nhà.
Hứa Nguyên cũng thấy rõ tướng mạo của hai người.
Nam nhân mặc áo mỏng màu lam, đeo một thanh kiếm và một túi vải phồng lên sau lưng, khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, nhìn qua có vẻ thành thật.
Nữ tử mặc sườn xám màu đỏ, khoác một bộ áo lông nặng trịch, cũng đeo kiếm sau lứng, trên mặt thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi, rất thanh thuần, nhưng sườn xám ở trên người lại rất lớn.
Sau khi vào nhà, vỗ tuyết đọng, lộ ra một vẻ lay động mê người.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm hai người, hơi bắn Ý Hồn ra, trong lòng chợt lẩm nhẩm.
Để tránh phiền toái không cần thiết, hắn không dùng Ý Hồn xâm nhập dò xét tu vi của hai người, chỉ đơn giản điều tra dao động nguyên khí xung quanh, ở nơi dã ngoại mà tùy tiện dò xét tu vi của người khác có khi là tương đương với nói cho người ta ‘móc đồ nghề ra đi, ta phải làm gỏi ngươi’.