Chương 174: Ngươi mới là quỷ
Có điều vừa dò thì lại dò ra chuyện khác lạ.
Nữ tử này rất bình thường, trên người tản ra từng hơi vận chuyển công pháp chống lạnh, xem dao động của tu vi thì hẳn là không khác gì hắn mấy.
Nhưng nam nhân này lại hơi lạ, tiết trời lạnh giá như vậy mà chỉ mặc một bộ áo mỏng, hơn nữa không hề có sự dao động nguyên khí vận chuyển công pháp chống lạnh nào.
Là Dung Thân Cảnh?
Dung Thân mới không sợ giá rét nóng bức, giống như Nhiễm Thanh Mặc vậy.
Sau khi bắt đầu hành trình, Hứa Nguyên đã gặp rất nhiều chuyện.
Khách du lịch ở nhờ nửa đêm, dân chạy nạn chạy nạn, thậm chí còn gặp phải sơn phỉ chặn đường cướp bóc giữa đêm với Nhiễm Thanh Mặc.
Nhưng đây là lần đầu Hứa Nguyên gặp phải tu giả cấp cao sau khi rời khỏi phủ Tĩnh Giang.
Dung Thân Tứ phẩm khoảng hai mươi tuổi, hẳn là thiên tài của tông môn nào đó, mà vừa lúc hình như có một Vạn Tượng tông gần Quan Âm sơn mạch.
Trong lúc Hứa Nguyên đánh giá hai người thì hai người này cũng đánh giá Hứa Nguyên.
Mắt nữ tử thoáng kinh diễm.
Mắt Lý Nhị Trụ tràn đầy cảnh giác.
Cảnh tượng trước mặt hơi kỳ.
Nửa bên nhà rách nát, nửa bên nhà xa xỉ hào nhoáng.
Đèn hoa văn trên tường, tấm thảm da hổ gần như trải đầy hơn nửa mặt đất, từng ngọn khói xanh xông hương đang tản ra, khay trà làm bằng gỗ lim cùng với chén sứ quý giá, và hai người đang ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ.
Thôn Lý gia đã bị đồ sát được mười năm, nhìn căn nhà bày biện xa xỉ như vậy trong cái thôn hoang vắng này rất không thích hợp.
Lý Nhị Trụ bước lên một chân chặn nữ tử ở phía sau lại, trở tay cầm chuôi kiếm sau lưng, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, trầm mặc hai giây rồi nói:
“Ngươi, là người sao?”
Im lặng vài hơi, Hứa Nguyên giơ ngón tay chỉ mình, ánh mắt hơi quái lạ:
“Ngươi nghi ngờ ta là quỷ?”
Tuy hiện tại Nhiễm Thanh Mặc không có ở đây nhưng Hứa Nguyên cũng không kinh hoảng, dù sao cũng có lão gia gia bên người.
Mặc dù sau khi qua chuyện Quỷ Vụ, phần lớn thời gian lão gia gia này đều tự kỷ trong nhẫn Hồn, chỉ đột nhiên thỉnh thoảng nói vài câu.
Nhưng hắn đúng là ở đó.
Lý Nhị Trụ gật đầu:
“Ừm.”
Hứa Nguyên:
“Tại sao?”
Lý Nhị Trụ trở tay cầm kiếm, ánh mắt rất nghiêm túc:
“Ngươi không thể chứa nhiều thứ như vậy trên người được.”
“Ảo cảnh của yêu quỷ cấp cao, khó phân thật giả.”
Hứa Nguyên:
“…”
Nữ tử sườn xám thò đầu ra từ sau lưng Lý Nhị Trụ nhìn một chút, đẩy nam nhân một cái, nũng nịu quát lớn:
“Lý Nhị Trụ ngươi mới là quỷ!”
“Cất kiếm đi, của người ta là nhẫn tu di!”
Lý Nhị Trụ nhìn nữ tử sườn xám một cái, ánh mắt hơi nghi hoặc:
“Nhẫn tu di?”
Nữ tử sườn xám liếc xem thường:
“…”
Không để ý Lý Nhị Trụ nữa, đi qua hắn đến trước cách Hứa Nguyên mấy thước, chắp tay nói hiên ngang:
“Vạn Tượng tông, Chu Tiểu Hà.”
“Vừa rồi đã thất lễ, xin công tử chớ trách, sư huynh của ta trời sinh chất phác.”
Hứa Nguyên nhíu mày, một vài thông tin hiện lên trong đầu, xua tay cười tùy ý:
“Không sao, ra ngoài cẩn thận một chút luôn tốt hơn.”
Dừng một chút, lại bổ sung:
“Thính Phong Lâu, Chu Sâm.”
Thanh danh Thính Phong Lâu của dì Lâu Cơ không tệ, hơn nữa thần bí.
Nghe vậy mắt Chu Tiểu Hà hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói hào phóng:
“Công tử lại còn là bổn gia, thật trùng hợp.”
Hứa Nguyên lấy ra hai cái đệm hương bồ trong nhẫn tu di, lấy nguyên khí nâng qua đối diện, nói:
“Quả thật rất trùng hợp, ta cũng ở nhờ căn nhà này, không biết tiếp đãi, hai vị tìm đại chỗ nào ngồi đi.”
Chu Tiểu Hà nhìn thấy đệm hương bồ xuất hiện từ hư không, đôi mắt đẹp đen nhánh xoay tròn, nói:
“Bôn ba một đường, nếu không nhờ có công tử, ta và sư huynh đến đây có lẽ ngay cả chỗ ngồi cũng không có, thật là cảm tạ công tử.”
Hứa Nguyên không nói tiếp.
Nữ tử này có thể biết nhẫn tu di, lại họ Chu, hẳn là có chút quan hệ với Tông chủ Vạn Tượng kia, trước mắt hắn và Nhiễm Thanh Mặc đang tìm bí cảnh trên địa bàn của người ta, không thích hợp thâm giao lắm.
Thấy thế, mắt đẹp của Chu Tiểu Hà chợt lóe, cũng không lỗ mãng nói nhiều, chắp tay:
“Vậy tối nay ta và sư huynh quấy rầy công tử cùng lệnh muội.”
Trong lòng Hứa Nguyên sửng sốt:
“…”
Lệnh muội?
Vừa rồi Nhiễm Thanh Mặc đã về?
Đang suy nghĩ, đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Hà cong cong, phất tay về sau lưng hắn cười:
“Tiểu muội muội, ngươi thật đáng yêu.”
Chào hỏi xong, Chu Tiểu Hà xoay người ôm hai cái đệm hương bồ ngồi xuống một góc khác của căn nhà rách nát với Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ bắt đầu tu luyện không nói tiếng nào.
Chu Tiểu Hà thì lấy một quyển tiểu thuyết đóng thành sách ra từ trong túi rồi đọc.
Nhất thời, gió tuyết vẫn như trước, thế giới chỉ còn lại tiếng nghẹn của gió núi.
Nói thật, Hứa Nguyên không thích nghe chuyện ma, nhất là nghe trong hoàn cảnh như vầy.