Chương 181: Đoán đúng sẽ nói cho ngươi biết
Hứa Nguyên thở ra một hơi, nhẹ giọng: “Nhiễm Thanh Mặc, nàng ta muốn túm thì để mặc nàng ta đi. Nếu như thực sự có nguy hiểm thì Lạc lão đầu sẽ ra tay, chắc hẳn là hắn cũng có chút hiểu biết với Thiên Diễn”
Hiện tại đến quá nửa là Lạc lão đầu đang rình coi.
Khi ấn kết tư tưởng chưa được cởi bỏ thì hắn vẫn được coi là một nửa người nhà.
Nhiễm Thanh Mặc có chút do dự, nhưng vẫn buông kiếm xuống.
Thiên Diễn cũng rũ mắt xuống.
Hứa Nguyên mỉm cười, một tay vẫn bị Thiên Diễn dính chặt, tay còn lại vương tay về phía Nhiễm Thanh Mặc.
“Đi thôi”
Nhiễm Thanh Mặc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của Hứa Nguyên, có chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy.
Có lẽ là do vấn đề về công pháp nên tay của nàng rất lạnh, nhưng da thịt trắng như tuyết lại trơn nhẵn như ngọc thạch.
“Bình thường thì bên trong bí cảnh sẽ thiết lập đài truyền tống, nhưng rất có thể đài truyền tống ở đây đã bị hủy, không xác định được địa điểm truyền đến. Nếu không nắm tay cùng đi sẽ có khả năng bị truyền tống đến các địa phương khác nhau.”
Tuy có phần do dự, nhưng Hứa Nguyên vẫn giải thích.
Vừa dứt lời, hắn kéo Nhiễm Thanh Mặc cùng với Thiên Diễn nhảy vào trong cánh cửa màu tím đậm.
Bầu trời bên trong bí cảnh nhuộm một màu xanh biếc, không có chút nào khắc nghiệt ngọn núi phủ đầy tuyết trắng ở bên ngoài.
Chim hót hoa thơm, tán cây um tùm, gió nhẹ mơn man lướt qua khiến cho đồng cỏ hóa thành những đợt sóng xanh rì mát lành.
Hứa Nguyên từ từ tỉnh lại, ánh mắt đột ngột trở nên cảnh giác rồi đứng dậy nhìn ra bốn phía.
Đây là một bình nguyên với đồng cỏ mênh mông bát ngát, cuối tầm mắt là một ngọn núi lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy được đình đài lầu các đang núp mình dưới những áng mây bên lưng chừng núi.
Hứa Nguyên nhăn mày, nhìn ra xung quanh, thấy được một thiếu nữ xa lạ mặc cung trang* màu đỏ nhạt, đang ôm chân ngồi an tĩnh bên cạnh hắn.
Trên mặt không có trang điểm, tự nhiên thanh thuần động lòng người, một đôi đồng tử linh động màu hoàng kim thâm thúy như trăng sáng dưới đáy hồ, bụng phẳng eo thon, ẩn giấu bên dưới áo bào lờ mờ có thể thấy được một đôi chân ngọc trắng như tuyết, mười ngón chân thon thả vô cùng tinh tế.
Không đúng, đây không phải là thiếu nữ nào xa lạ.
Đây là Thiên Diễn!
Đôi mắt Hứa Nguyên co lại, hơi lui về phía sau nửa bước:
“Người… là Thiên Diễn?”
“Ha ha ha!”
Thiếu nữ xa lạ thấy Hứa Nguyên vừa tỉnh dậy đã có phản ứng như vậy, ngay lập tức phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc. Đôi mắt hoàng kim long lánh hóa thành hai vầng trăng khuyết, chậm rãi đứng dậy vỗ vỗ cỏ dại bám vào cung trang, tiến lại gần Hứa Nguyên:
“Ngươi đoán xem? Đoán đúng ta sẽ nói cho ngươi biết”
“À không phải, ngươi đã đoán đúng rồi. Ta chính là Thiên Diễn”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào nữ nhân này:
“Nhiễm Thanh Mặc đâu?”
Thiếu nữ Thiên Diễn giơ lên một ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng gãi gãi vào cằm, nghiêng đầu nói:
“Đại khái là bị truyền tống đến nơi khác rồi”
Hứa Nguyên nhíu mày.
Thiên Diễn cười khanh khánh, nghịch ngợm như tinh linh, đồng tử hoàng kim bên dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng yêu mị:
“Đừng nhìn ta như vậy, ta nói nghiêm túc. Tạm thời ta không cần giết ngươi, cũng không cần giết Nhiễm Thanh Mặc”
Tạm thời?
Hứa Nguyên thở phào ra một hơi, nhẹ giọng nói: “Xem ra đúng là ngươi muốn nghiệm chứng một vài chuyện ở trên người của ta”
Đây giống như một câu trần thuật.
Thiếu nữ Thiên Diễn nhìn đăm đăm vào Hứa Nguyên giây lát, rồi hé miệng cười: “Đây là tất nhiên, nếu như ngươi muốn hỏi là ta nghiệm chứng cái gì, ta không thể nói cho ngươi biết. Chỉ là nếu ngươi nguyện ý cầu xin ta, thì cũng không phải là không thể”.
Nàng tiến đến trước mặt Hứa Nguyên, mắt chơp chớp.
“Thế nào, thử cầu ta xem?”
Hứa Nguyên nhìn thiếu nữ mắt vàng, rất tự nhiên nở nụ cười rồi lắc đầu:
“Thật ra, nếu so với việc này, ta thấy càng tò mò về ngươi hơn”
Im lặng giây lát, thiếu nữ Thiên Diễn chỉ chỉ vào mình, ánh mắt có chút cổ quái: “Ta?”
Hứa Nguyên không nói gì, đôi tay nâng lên hạ xuống, so sánh chiều cao hiện tại của thiếu nữ Thiên Diễn, rồi lại áng chừng ra chiều cao của tiểu loli Thiên Diễn.
Thiếu nữ Thiên Diễn sứng sốt, sau đó cười khanh khách rồi lên tiếng:
“Đây là vấn đề về công pháp”
Nói xong, nàng híp đôi mắt lại, cong cong thành hai vầng trăng non, cười tủm tìm rồi nhìn chăm chú vào Hứa Nguyên:
“Ngươi thích mặt kia của ta hơn à?”
“…”
Hứa Nguyên cảm thấy đầu óc của thiếu nữ trước mắt ít nhiều cũng có chút không bình thường.
Nhưng mà đánh không lại người ta, hắn rất bất đắc dĩ.
Thở dài một cái, Hứa Nguyên lắc đầu rồi quay người bước đi.
Thiếu nữ Thiên Diễn bước nhanh đi sau Hứa Nguyên, đôi chân trần trắng nõn lướt qua đồng cỏ mềm mại, ngẩng đầu cười tủm tỉm: “Này này, ta nói có đúng không”
“Không. Ta cảm thấy ngươi như hiện tại lại đáng yêu hơn rất nhiều”
Hứa Nguyên liếc nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ Thiên Diễn chóp chớp lông mi: “Tại sao?”
“Ngươi đoán xem?”
Hứa Nguyên đáp ngắn gọn rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu loli Thiên Diễn còn lạnh lùng hơn cả Nhiễm Thanh Mặc, gần như không nhìn ra là đối phương đang nghĩ gì.
Cho nên quả thực là hắn thích vị thiếu nữ Thiên Diễn này hơn.
Đơn giản là vì nói nhiều hơn.
Nói nhiều thì thường đại biểu rằng có thể lộ ra một ít chuyện.