Chương 180: Vân Dực Hổ
Vân Dực Hổ.
Nhìn có vẻ dọa người, nhưng thực tình chỉ được cái bộ dáng, còn thực lực của nó còn xa mới bằng Bạch Liệt điểu lúc trước.
Đương nhiên, nói Vân Dực hổ không mạnh chỉ là nói với người tu hành. Đối với sơn dân bình thường thì đây lại là một vị chúa sơn lâm lấy thịt người làm thức ăn.
Chẳng trách những sơn thôn trong Quan Âm sơn mạch đều trở thành hoang phế.
Nếu tính cả Bạch Liệt điểu trên giá nướng cùng với Huyết Nha trư của bữa ăn hôm qua thì cũng đã có ba con yêu thú thực lực không hề tầm thường. Còn những mãnh thú khác cư trú trong rừng núi này tất nhiên là nhiều không đếm xuể. Quan Âm sơn mạch cũng sắp trở thành hang ổ của yêu thú.
Dừng lại suy nghĩ trong đầu, Hứa Nguyên nhìn một vòng ra bốn phía xung quanh, ở vách đá chỗ thác nước cũng không nhìn thấy cửa vào, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Cửa vào là ở đáy hồ sao?”
“Ừ”
“Đi vào như thế nào?” – Hứa Nguyên hỏi.
Mà hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên nhìn thấy Nhiễm Thanh Mặc lấy hắc kiếm ra, sau đó vung lên chém xuống mặt hồ đóng băng kia.
Kiếm quang hiện ra, một vầng sáng xanh ngọc lóe lên trong núi tuyết tối tăm như mực.
Một giây yên tĩnh, gió núi cuốn qua, tuyết dày trong đêm đen bốc lên bay tán loại tứ phía, như tiên cảnh mịt mờ hư vô.
Rút kiếm chém nước, ở giữa hồ nước xuất hiện một lỗ hổng ngay ngay ngắn ngắn, kiếm ý lạnh lẽo lan tràn xuống đáy hồ, khiến cho tầng nước sâu chưa kịp lan tràn đã bị đóng băng ngay lập tức.
Một động băng nhỏ do hồ nước tạo thành xuất hiện trong mắt Hứa Nguyên.
Nhiễm Thanh Mặc ngoảnh đầu lại, bình thản nói:
“Đi thôi, cửa vào ở đáy hồ”
Hứa Nguyên cất đi ánh mắt kinh ngạc, đi tới bên hồ nhìn xuống, nhíu mày. Cái hồ nhỏ này đường kính cũng chỉ là hai mươi trượng, nhưng sâu bên dưới chỉ là một màu đen ngòm không thấy đáy.
“Cần ta cõng à?”
Nhiễm Thanh Mặc đi tới bên cạnh Hứa Nguyên, hỏi.
Hứa Nguyên lắc đầu: “Không cần.”
Độ cao này tính ra cũng phải cả trăm mét, ai lại ngốc đến mức cứ như vậy nhảy xuống?
“Soạt!!”
Áo bào tung bay, Nhiễm Thanh Mặc đã nhảy xuống.
Hứa Nguyên quay đầu lại nhìn Thiên Diễn, mở miệng nói:
“Thiên Diễn, nếu như chưa giết ta, thì giờ ta đi vào bí cảnh trong đó đây”
Thiên Diễn vẫn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, không nói gì. Chỉ có đồng tử vàng kim lưu chuyển không ngừng.
Hứa Nguyên thở dài một hơi, sau đó vận chuyển nguyên khí thả người nhảy xuống, đạp qua đạp lại hai bên vách băng rồi an toàn rơi vào đáy hồ.
Vừa đáp xuống đáy hồ, ngay lập tức Hứa Nguyên bị thu hút bởi một cánh cửa có ánh sáng màu tím đậm.
Cánh cửa dán sát vào cát đá dưới đáy hồ, ánh sáng mờ ảo lưu chuyển, tỏa ra những dao động yếu ớt.
“Đúng là nơi này?”
Hứa Nguyên đi tới trước mặt Nhiễm Thanh Mặc, sau đó hỏi.
“Ừ”
Nhiễm Thanh Mặc gật đầu, nói tiếp: “Sư phụ từng dẫn ta đi vào bí cảnh của Kiếm tông. Cửa vào cũng như vậy”
Hứa Nguyên nghe vậy, thoáng suy tư: “Đi vào có cần chú ý gì không?”
Mặc dù ở trong trò chơi Thương Nguyên, hắn đi qua vô số bí cảnh, nhưng trong hiện thực thì vẫn là lần đầu tiên.
Nhiễm Thanh Mặc lắc đầu: “Không có. Cứ thế đi vào là được.”
Hứa Nguyên trầm ngâm, bắt đầu lục tìm trong não những tin tức liên quan đến bí cảnh này.
Ước chừng nửa khắc sau, Hứa Nguyên đưa tay ra chuẩn bị nắm lấy Nhiễm Thanh Mặc.
Nếu không nắm tay cùng đi, cánh cửa này sẽ truyền tống ngẫu nhiên, từng người sẽ đến những nơi khác nhau trong bí cảnh.
Nhưng Hứa Nguyên vừa mới tiến được một bước đã cảm giác tay của mình bị một bàn tay khác nắm lấy.
Không phải Nhiễm Thanh Mặc, vì bàn tay này rất nhỏ.
Nghiêng đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào mà Thiên Diễn cũng đã nhảy xuống, im lặng xuất hiện bên cạnh lại còn đưa tay ra giữ chặt lấy hắn.
Hứa Nguyên thử rút tay ra, nhưng không được.
Hắn hơi dùng lực, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Thiên Diễn bị hắc lắc lư một vòng trên không trung.
Sau đó Thiên Diễn nhẹ nhàng đáp xuống đất, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hứa Nguyên nhìn Thiên Diễn như đang nhìn một người tâm thần, nhưng trong lòng trùng xuống.
Hắn định mượn cơ chế truyền tống này để cắt đuôi Thiên Diễn, nhưng dường như đối phương cũng biết sự cổ quái của cánh cửa này!
Đang ngẫm nghi, đáy hồ tăm tối đột ngột lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Nhiễm Thanh Mặc rút kiếm, tốc độ không để cho Hứa Nguyên có thể nhìn thấy. Kiếm kia chém thẳng vào cánh tay tinh tế của Thiên Diễn.
Trong sát na này…
“Ngưng”
Một âm thanh non nớt của trẻ nhỏ như nỉ non vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Thời gian giống như dừng lại, hắc kiếm cũng đột ngột đứng im cách vị trí của Thiên Diễn chừng một thước.
Nhiễm Thanh Mặc cầm kiếm, lông mày cau lại.
Yên lặng một giây, sau đó từng tia sáng mỏng manh như lá lúa xuất hiện ngay trên lưỡi kiếm, thanh hắc kiếm bị cố định trên không trung bắt đầu rung động.
Đôi mắt của Thiên Diễn vẫn bình thản, đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên:
“Phong”
Tia sáng màu xanh lam trên lưỡi kiếm đột ngột tan biến.
Nhìn thấy thủ đoạn quỷ dị của Thiên Diễn, Hứa Nguyên không nghĩ ngợi nhiều, ngay lập tức lên tiếng:
“Nhiễm Thanh Mặc!”
Nhiễm Thanh Mặc không quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn. Vừa rồi nàng thăm dò cũng đã phát hiện ra một số chuyện.