Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 179 - Chương 179 - Không Cảm Thấy Kỳ Quái Sao?

Chương 179 - Không cảm thấy kỳ quái sao?
Chương 179 - Không cảm thấy kỳ quái sao?

Chương 179: Không cảm thấy kỳ quái sao?

Quả nhiên, Thiên Diễn cũng có phản ứng với câu hỏi của Nhiễm Thanh Mặc, đôi mắt hoàng kim rực rỡ trong đêm tối bình thản liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc một cái, ngay sau đó lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên.

Được rồi. Thì ra lại là một tiểu loli còn ít nói hơn cả Nhiễm Thanh Mặc.

Sau này ta sẽ gọi ngươi là “Đống băng nhỏ”

Đương nhiên, nếu động thủ, Hứa Nguyên vẫn hy vọng nàng có thể biến thành đống băng chết.

Đôi mắt thanh u của Nhiễm Thanh Mặc sáng lên, nghiêng đầu nhìn về Hứa Nguyên, cẩn thận truyền âm:

“Hứa Nguyên, tại sao nàng lại ở đây?”

Hứa Nguyên thở dài, nhún vai:

“Không biết. Lạc lão đầu nói là bởi vì ta có thể thoát khỏi sự thôi diễn của nàng, cho nên tìm tới tận đây. Có khả năng đã đi theo chúng ta được một thời gian rồi”

Ngừng lại một chút, sau đó nhắc nhở:

“Còn nữa, không cần truyền âm. Thiên Diễn vẫn nghe được truyền âm”

Nhiễm Thanh Mặc lại nhìn Thiên Diễn lần nữa.

Thiên Diễn cũng lại nhìn Nhiễm Thanh Mặc một lần nữa.

Nhiễm Thanh Mặc thu hồi ánh mắt trước, suy nghĩ một lúc, sau đó thấp giọng hỏi:

“Nàng đi theo như vậy, chúng ta có nguy hiểm gì không?”

Hứa Nguyên nhún vai: “Không rõ lắm, nhưng đại khái là có, ta làm sai lệch tương lai mà nàng ấy dự đoán. Nếu hao hết tâm tư tìm ta, vậy không có khả năng chì là vì muốn nhìn ta”

Thiên hạ Đại Viêm rất lớn, muốn tìm một người ở trong thiên hạ rộng lớn đó thực sự rất khó.

Nhiễm Thanh Mặc nghe vậy thì rút kiếm ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn, nguyên khí dao động từng đợt từng đợt rồi lan tràn ra xung quanh nàng.

Thấy vậy, Hứa Nguyên liếc nhìn sang Thiên Diễn.

Tiểu loli này vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, như một người đang hờ hững đứng xem.

Hứa Nguyên lắc đầu: “Lạc lão đầu nói nàng ấy có thể là nhị phẩm…”

“Nguyên Sơ cảnh. Ta có thể chạy trốn”

Nhiễm Thanh Mặc nhẹ nhàng nói.

Hứa Nguyên nheo mắt, có chút kinh ngạc.

Khoảng cách giữa nhị phẩm Nguyên Sơ và tam phẩm đại tông sư có một khoảng cách rất lớn, rất nhiều thiên tài bị kẹt cả đời ở chỗ này, chênh lệch chiến lực lại càng lớn.

Lúc trước ở trên không trung của Hứa phủ Tĩnh giang thành, Chu Sâm và Tư Tử Ngư đối mặt với người thần bí Nguyên Sơ cảnh kia chỉ trong nháy mắt đã bị đánh bại.

Nhưng Hứa Nguyên lại tin tưởng Nhiễm Thanh Mặc có thể chạy trốn dưới bàn tay của Nguyên Sơ cảnh.

Lạc lão đầu và Hứa Trường Ca đều đánh giá rất cao Nhiễm Thanh Mặc, đại khái giống như là một trong những người được gọi là vô địch đồng giai kia.

Vô địch trong cùng cấp độ, mặc dù không đến mức có thể vượt cấp mà chiến đấu như khi còn ở tu vi thấp, nhưng chắc hẳn vẫn nắm được việc chạy trốn ở một mức độ nhất định nào đó.

Nhưng cho dù Thiên Diễn là nhị phẩm, cũng không thể tính là một nhị phẩm bình thường được.

Truyền thừa công pháp của Giám Thiên các chủ cũng không phải là để nói cho vui.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên liếc nhìn Nhiễm Thanh Mặc một cái, tiếp tục nói:

“Có thể là nhị phẩm, nhưng cũng có thể là nhất phẩm”

Nghe xong, Nhiễm Thanh Mặc trầm mặc, không nói lời nào. Một lúc lâu sau nàng đột nhiên hỏi:

“Hứa Nguyên, ca ca ngươi còn ở đây sao?”

Hứa Nguyên đảo mắt, ngay sau đó ngoái đầu nhìn Thiên Diễn, hỏi:

“Thiên Diễn, Hứa Trường Ca có ở đây không?”

Thiên Diễn vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.

“Ha..Ha… Xem ra là không có ở đây”

Hứa Nguyên cười cười, lại hỏi ngược lại Nhiễm Thanh Mặc:

“Lúc trước nàng cứu được Thiên Diễn, chắc hẳn cũng là luôn luôn im lặng như vậy à?”

Nhiễm Thanh Mặc nhớ lại, gật gật đầu: “Ừ. Không khác gì nhiều”

Ánh mắt Hứa Nguyên có vẻ khó hiểu, hỏi:

“Nhiễm Thanh Mặc, ở nơi nguy hiểm như Cửu Uyên hạp mà gặp được tiểu cô nương tính cách như vậy, hơn nữa còn dám mang theo, không cảm thấy có gì kỳ quái sao?”

Nhiễm Thanh Mặc im lặng một lát, sau đó nghiêng nghiêng đầu hỏi:

“Ừm… Nhưng kỳ quái gì?”

Hứa Nguyên trầm mặc, hết nhìn Nhiễm Thanh Mặc lại sang Thiên Diễn.

Tướng mạo khác biệt, nhưng biểu tình giống nhau, đều cùng thuộc về một thế giới rất khác người.

Bỗng nhiên hắn có phần hiếu kỳ hình Ảnh Nhiễm Thanh Mặc cũng với Thiên Diễn đi du lịch ở Cửu Uyên hạp.

Hai tảng băng một lớn một nhỏ, có khi cả ngày chẳng nói được một câu.

Hứa Nguyên thu liễm suy nghĩ, nói:

“Ừm. Đúng là không có gì kỳ quái. À đúng rồi, còn bao lâu nữa mới có thể đến bí cảnh?”

Nhiễm Thanh Mặc hơi do dự: “Ngươi muốn đưa nàng đi cùng sao?”

“Nếu đánh thắng được thì tất nhiên là không mang”

“Đến nơi rồi”

Nói xong, Nhiễm Thanh Mặc giơ ngón tay chỉ chỉ về phía trước.

Hứa Nguyên nhìn theo ngón tay nhỏ nhắn của Nhiễm Thanh Mặc, nhưng thực sự đêm tuyết quá tối tăm, mặc dù bổ sung nguyên khí đến hai đồng tử thì với tu vi hiện giờ của Hứa Nguyên cũng chỉ có thể nhìn thấy trong bán kính một trăm mét.

Đi về phía trước một đoạn, Hứa Nguyên dừng bước.

Trong đêm tối, bông tuyết như từng sợi lông ngỗng vẫn miệt mài từ trên trời rơi xuống.

Đây là một hồ nhỏ dưới chân vách núi, cây khô rậm rạp xung quanh, thác đã ngừng nước, mặt hồ đường kính chỉ hai mươi trượng cũng đã đóng băng.

Mà cách đó ngoài trăm mét, một con hổ to lớn với đôi cánh thịt sau lưng đang nằm yên tĩnh trên lớp tuyết dày.

Mặc dù mấy người đã tới gần trăm mét, nhưng cự thú này vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích chút nào.

Hứa Nguyên đi tiếp về phía trước một đoạn mới hiểu ra vấn đề.

An tĩnh như vậy, đại khái là bởi vì cự thú này đã bị một cây băng nhọn đâm xuyên qua, máu đỏ từ trong vết thương lan tràn ra xung quanh như mạng nhện.

Thông qua đặc điểm của hình thể, Hứa Nguyên cũng mường tượng ra con hổ lớn này là thứ gì.

Bình Luận (0)
Comment