Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 178 - Chương 178 - Lễ Mọn Tạ Tội

Chương 178 - Lễ mọn tạ tội
Chương 178 - Lễ mọn tạ tội

Chương 178: Lễ mọn tạ tội

Hành động và thủ đoạn đều lợi hại.

Thiết lập trận pháp bảo vệ dân chúng là một loại hành động.

Có thể để cho tông môn bỏ tiền ra cho Triều Đình là thủ đoạn.

Đã từng chỉ là những dòng tin tức trong trò chơi Thương Nguyên, lại đã hoàn toàn khác biệt, biến thành một người sống sờ sờ.

Giúp đỡ cả thiên hạ! Tứ muội kiên trì dùng phương pháp này để thực hiện lý tưởng của mình.

Tất nhiên, hắn vẫn giữ lập trường là không tán thành cái cách đâm sau lưng người nhà của đối phương.

Nếu đã biết việc này, cho dù Hứa Trường Ca không nỡ động thủ, vậy thì hắn cũng phải cho mặt nàng cảm nhận được bàn tay của vị ca ca này như thế nào.

À, đấy là nếu có thể đánh thắng được nàng.

Chu Tiểu Hà bày ra dáng vẻ hoàn toàn si mê Hứa Hâm Nhu, bộ ngực nặng trịch khẽ rung rung, thấp giọng cười nói:

“Hắc hắc, huyện Thinh Sơn còn muốn lập bài vị trường sinh cho Hâm Nhu tỷ tỷ”

Nghe vậy, Hứa Nguyên lắc đầu, đang muốn lên tiếng thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng “loạt xoạt loạt xoạt” của bước chân đạp lên tuyết dày.

Lần này chắc hẳn là tảng băng kia.

Muộn hơn nhiều so với dự tính.

Không chỉ Hứa Nguyên nghe được tiếng bước chân giẫm lên con đường tuyết, Chu Tiểu Hà cũng vô thức nhìn ra bên ngoài, ánh mắt hiếu kỳ, thấp giọng nói:

“Như thế nào mà Lý gia thôn đêm nay lại nhiều người tới như vậy?”

Nàng vừa dứt lời, nữ tử xinh đẹp khuynh thành khoác áo choàng đen đã chậm rãi đi vào căn phòng rách nát có chút ấm áp này.

Hứa Nguyên nhìn thấy đối phương, ngay lập tức vẫy tay: “Ảnh Nhi, tới đây”

Nghe được kiểu xưng hô này, Nhiễm Thanh Mặc nhìn Hứa Nguyên với ánh mắt nghi ngờ, sau đó tập trung ngay vào Thiên Diễn đang ở sau lưng Hứa Nguyên.

Áo bào đen không gió mà rung lên phần phật, trong tay nàng lặng lẽ xuất hiện một thanh hắc kiếm.

Thoáng chốc, thời gian trong căn phòng như ngưng đọng lại.

Chu Tiểu Hà ngẩn người nhìn vào dung nhan Nhiễm Thanh Mặc, còn Lý Nhị Trụ đang ngồi xếp bằng ở trong góc thì như gặp phải đại địch, tay đặt vào chuôi kiếm ở phía sau lưng.

Hứa Nguyên há miệng như định nói gì. Thiên Diễn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, con ngươi lườm lườm nhìn vào Nhiễm Thanh Mặc, sau đó lại đem ánh mắt chăm chú đặt vào Hứa Nguyên.

Từng giây từng khắc trôi qua, bỗng nhiên Nhiễm Thanh Mặc thu hồi lại thanh kiếm, sau đó đi tới trước mặt Hứa Nguyên, nói ngắn gọn:

“Chúng ta đi thôi”

Hứa Nguyên bừng tình, ngước mắt lên nhìn, Nhiễm Thanh Mặc nói rời đi, vậy tất nhiên là đã tìm được cửa vào bí cảnh kia rồi.

Hắn xác nhận lại: “Tìm được rồi?”

“Ừ” – Nhiễm Thanh Mặc gật đầu.

Nghe được câu trả lời, Hứa Nguyên híp mắt, ngoảnh đầu nhìn lại Thiên Diễn.

Đêm nay Thiên Diễn xuất hiện, phải chăng là liên quan đến việc Nhiễm Thanh Mặc tìm được cửa vào bí cảnh?

Chu Tiểu Hà ngồi ở bên canh, đôi mắt hết nhìn Hứa Nguyên lại chuyển sang nhìn Nhiễm Thanh Mặc, có vẻ mất mát, nhưng lại có chút khiếp sợ.

Chu công tử cùng với Ảnh Nhi, mỗi người đều có một cái.

Ngay sau đó, nàng lại nhìn thấy Chu công tử lật tay một cái, trong phòng chỉ còn lại đen hoa văn treo trên tường, dưới mặt đất chỉ còn giá nướng thịt và lò sưởi. Còn lại toàn bộ đều bị hắn thu vào trong tu di giới.

Sau đó, hắn dùng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu như ngọc nói với nàng:

“Chu mỗ còn có việc trong người. Xin cáo từ. Thịt chim Bạch liệt này coi như lễ mọn tạ tội”

Vừa dứt lời, Chu công tử tuấn mỹ cùng với nữ tử khoác áo bào đen cùng nhau đi ra ngoài, theo sau là tiểu cô nương đáng yêu bước ra khỏi căn phòng rách nát, tất cả dần dần biến mất trong đêm tuyết tối tăm…

Núi rừng phủ đầy tuyết trong bóng đêm trở nên vô cùng tối tăm, chỉ có thể cảm giác được từng bông tuyết mỏng như tơ đang không ngừng lướt qua, để lại cảm giác lạnh lẽo ở hai bên má.

Hứa Nguyên vận chuyển nguyên khí chống lại cái lạnh, từng luồng ánh sáng mờ đục màu đỏ thẫm cũng lặng lẽ xuất hiện trong đôi mắt, cảnh vật đang ẩn mình trong bóng tối bỗng chốc có thể thấy được rõ ràng.

Hai chân chạy nhanh trong lớp tuyết dày, từng cơn gió lạnh gào thét bên tai, ngay ở phía trước là bóng dáng xinh đẹp của Nhiễm Thanh Mặc như là đang tản bộ trong cánh rừng u ám.

Nàng đang cố gắng duy trì tốc độ mà Hứa Nguyên có thể đuổi kịp.

So với Nhiễm Thanh Mặc như tiên nữ bồng bênh, phương pháp di chuyển của Hứa Nguyên không có chút khí chất nào của tu tiên, mà giống như hình ảnh của ninja trong kiếp trước, bước đông bước tây vung tay chạy trốn.

Khoảng một canh giờ sau, rừng cây rậm rạp đã biến mất, thay vào đó là dòng sông băng xuất hiện trong mắt, Nhiễm Thanh Mặc cũng dừng lại ở thung lũng này.

Hứa Nguyên đứng sau nàng mấy thước, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại phía sau.

Thiên Diễn vẫn còn ở đó, đứng cách hắn mấy mét. Trong đôi mắt là đồng tử màu vàng kim vô cùng nổi bật trong đêm đen, chỉ là dáng người có chút thấp.

Quang mang màu đỏ trong mắt Hứa Nguyên lóe lên một cái, sau đó liếc xuống dưới chân.

Nàng vẫn đi chân trần như trước, áo bào có vẻ rộng rãi chùm xuống cả mặt tuyết, phía sau nàng vẫn còn vết tích gợn sóng trên con đường tuyết.

Đêm đông tuyết rơi lạnh như vậy còn đi chân trần, đúng là không sợ lạnh.

Tu vi cao có khác, có thể muốn làm gì thì làm.

Nhiễm Thanh Mặc vẫn ở phía trước dẫn đường, Hứa Nguyên cũng thu hồi ánh nhìn, không gian im lặng khoảng một khắc, rồi bỗng nhiên có người mở miệng.

Không phải Hứa Nguyên, mà là Nhiễm Thanh Mặc đang ở phía trước, thanh âm rất nhẹ:

“Thiên Diễn, vì sao ngươi tới đây?”

Vừa nói xong, bước chân nàng ngừng lại, ngoái đầu rồi an tĩnh nhìn vào tiểu loli đang đi ở phía sau cùng.

Bóng đêm tối tăm, gió tuyết gào thét, vậy mà vào lúc nào lại có vẻ rất yên lặng.

Hứa Nguyên cũng dừng bước, hắn cảm thấy hẳn là Nhiễm Thanh Mặc và Thiên Diễn có quen biết nhau, vậy chắc hẳn không đến mức mà một lời cũng không thèm nói.

Bình Luận (0)
Comment