Chương 185: Đỉa Vương
Tàn hồn Thánh Nhân nghe xong, tinh tế suy nghĩ rồi cười:
“Haha. Ngươi đừng có mong lôi kéo được ta”
Thấy đối phương không cắn câu, Hứa Nguyên khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm, chỉ từ từ đứng dậy.
Nhìn một vòng ra bốn phía.
Trước mặt là một hồ nước chiếm diện tích rất lớn, từng hành lang màu đỏ tươi thông suốt đến bốn phương tám hướng đều bắt đầu từ hồ nước này, nối liền đến mênh mông bát ngát. Trong hồ là từng mảng từng mảng lá hoa sen hồng đẹp đẽ thơm ngát. Ở giữa hồ nước khổng lồ này là một cây anh đào vô cùng lớn đang nở ra những đóa hoa mỹ lệ, từng cơn gió vờn qua khiến cho từng cánh từng cánh anh đào lấp lóa ánh sáng, phiêu phiêu rụng rơi trên mặt hồ.
Yên tĩnh cùng mỹ diệu, vạn năm qua chưa từng thay đổi.
Nhìn thoáng hoàn cảnh xung quanh, đại khái Hứa Nguyên cũng đoán được mình đang ở khu vực nào trong địa đồ này.
Vận khí không tệ.
Hắn bị truyền tống đến thẳng trung tâm của Khung Đỉnh cung, từ những hành lang phức tạp được xây dựng trên mặt hồ này có thể đi tới bất cứ vị trí nào của tiên cung.
Đang quan sát xung quanh, tàn hồn Thánh Nhân bỗng nhiên bay ra từ trong hồn giới, nhẹ nhàng nói:
“Xung quanh đây… có Loạn hồn trận”
Loạn hồn trận, bằng cách nhiễu loạn Ý Hồn hoặc nguyên khí để có thể che đậy bất kỳ cảm giác nào.
Nói ngắn gọn là quấy nhiễu mọi tần số.
Hứa Nguyên liếc nhìn hắn, cười nhẹ:
“Khung Đỉnh cung này vẫn còn hoàn hảo, trận pháp vẫn còn vận chuyển tự nhiên”
“Khung Đỉnh cung… Bí cảnh này là Đạo cung của Quỳnh Hoa Tông ở vạn năm về trước?”
Tàn hồn Thánh Nhân nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Hứa Nguyên cười ha ha, nhún vai nói:
“Mặc kệ tên gọi của nó đi, Lạc lão đầu, dùng hồn lực của ngươi cũng không có cách nào phá được cấm chế à?”
Tàn hồn Thánh Nhân hừ lạnh:
“Nơi này rất quỷ dị, nếu mù quáng mà phá trận, ai biết được là có tác động đến trận pháp khác hay không?”
“Cũng có lý”
Hứa Nguyên gật gật đầu, đi dọc theo hành lang tiến về phía trước.
Từng cơn gió mát thổi qua, khung cảnh hồ nước trong xanh u tịch, lại đẹp đẽ an tĩnh giống như vùng Giang Nam sông nước, hành lang đỏ thắm ngoằn ngoèo phức tạp uốn éo đi qua mặt hồ mênh mang phủ đầy lá sen, càng làm cây anh đào ở trung tâm thêm phần nổi bật.
Hồ thu cùng với trời cao hòa cùng một màu.
Đi được một đoạn, tàn hồn Thánh Nhân đột nhiên lên tiếng:
“Hứa tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?”
Hứa Nguyên chỉ vào cây anh đào khổng lồ ở cách đó cả ngàn mét:
“Tất nhiên là tới đó”
“Nơi đó? Cần ta đưa ngươi bay qua hay sao?”
Tàn hồn Thánh Nhân cười nhẹ thăm dò.
Hứa Nguyên mỉm cười, không nói lời nào.
Lấy ra một thi thể lang yêu làm lương thực dự trữ trong tu di giới, tiện tay ném về mặt nước hồ đang lăn tăn gợn sóng phía trước.
Thánh Nhân ngưng thần tập trung.
Thi thể con lang yêu kia vẫn còn bay lượn trên không trung.
Một giây sau, đột nhiên từ dưới mặt hồ bắn ra mấy sinh vật giống con đỉa, nhưng kích thước lại to gấp hàng trăm lần đỉa bình thường.
Vẫn lơ lửng trên không trung, bọn nó đã thò vòi ra cắm vào trong thi thể lang yêu. Chỉ trong vòng mấy hơi thở, thi thể lang yêu đã nhanh chóng khô quắt lại, rồi cùng mấy con đỉa nặng nề rơi vào trong nước.
“Đây là cái quỷ gì?”
Giọng điệu của tàn hồn Thánh Nhân mang chút nghi ngờ:
“Có phần giống đỉa vàng, lại có phần giống với đỉa huyết linh…”
Ngập ngừng một chút, hắn lại lắc đầu nói:
“Thế nhưng những con đỉa này đại khái thực lực cũng chỉ tương đương với bát phẩm”
“Ngươi vội cái gì?” – Hứa Nguyên.
“Hả?”
Tuy bị cắt ngang lời nói, nhưng tàn hồn Thánh Nhân không tỏ vẻ gì, chỉ nghi ngờ một tiếng rồi an tĩnh nhìn vào mặt hồ.
Bên trên hành lang tạm thời chìm vào yên lặng, từng trận gợn sóng do con soi xuống nước tạo ra dần dần biến mất. Mặt hồ tưởng như đã trở về với bình tĩnh, nhưng bỗng nhiên toàn bộ nước trong hồ như sôi sùng sục lên.
Trong giây lát, vô số con đỉa khổng lồ ngoi lên mặt hồ, lít nha lít nhít, tầng tầng lớp lớp chen chúc nhau há ra cái vòi miệng ghê tởm.
Mà sau khi nổi lên mặt nước, những con đỉa này đều không làm ra động tác gì khác, toàn bộ đỉa ở bốn phương tám hướng tuy không có mắt, nhưng tất cả đều hướng cái giác hút lẳng lặng “nhìn” về hai người.
Yên tĩnh, mà quỷ dị.
Cảnh tượng trong Thương Nguyên hóa thành thực tại đang hiển hiện ra trước mắt, trong lòng Hứa Nguyên có chút tê dại.
Có hai biện pháp để đi tới bên cạnh cây anh đào kia.
Cách thứ nhất, đi vào trong mê cung tạo bởi nhưng hành lang này.
Thứ hai, bay thẳng qua.
Nhưng bay thẳng qua hồ kia sẽ gặp phải một loại quái vật gọi là “đỉa”.
Không có đặt tên văn hoa hay khốc liệt gì cả, quái vật trong ao này gọi là đỉa.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt. Mấu chốt là, tất cả những con đỉa ở đây đều không hiện thanh máu.
Muốn bay qua, chỉ có thể bị động chịu đòn, dựa vào lượng máu trong người mà vượt qua. Chịu đựng đi đến gần cây anh đào khổng lồ mới xuất hiện một con đỉa khổng lồ với cái đầu chiếm nửa màn hình, đây mới là Boss chân chính.
Tên của con Boss kia cũng được đặt rất tùy tiện. Gọi là Đỉa vương.
Tuy rằng mặt hồ thì bốn bề nguy cơ, nhưng hành lang trên mặt hồ lại cực kỳ an toàn, chỉ cần người chơi ở trong phạm vi của hành lang, đỉa sẽ tự động dừng công kích.