Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186 - Hợp Tác

Chương 186 - Hợp tác
Chương 186 - Hợp tác

Chương 186: Hợp tác

Tất cả đã hóa thành hiện thực, không khác gì bên trong thế giới Thương Nguyên.

Hứa Nguyên tiếp tục rảo bước về phía trước, trong miệng cất tiếng trêu chọc:

“Thế nào? Lạc lão đầu, ngươi vẫn còn muốn bay qua hay sao?”

Tàn hồn Thánh Nhân hơi trầm ngâm:

“Muốn xử lý cái quy mô như đàn châu chấu chuồn chuồn vậy cũng rất phiền toái. Nhưng Hứa tiểu tử, sao ngươi có thể biết được? Nếu Tướng Quốc phủ các ngươi biết được Khung Đỉnh cung như này thì không có đạo lý gì mà ngồi yên mặc kệ”

“Hả? Ngươi muốn biết?”

“Tất nhiên”

“Muốn biết ta cũng không nói cho ngươi”

Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, lắc đầu.

Thích đánh đố người đúng không? Vậy mọi người cùng làm, đánh đố lẫn nhau.

Đi thẳng qua những hành lang, những con đỉa thấy Hứa Nguyên không còn ném thức ăn xuống, đành nhao nhao lặn sâu vào đáy nước.

Nhất thời cảnh sắc trên mặt hồ lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, hồ thu lại một lần nữa cộng hưởng một sắc màu với trời xanh bao la.

Hành lang yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Hứa Nguyên nhẹ nhàng vang lên, cùng với tàn hồn Thánh Nhân phiêu phù bên cạnh hắn.

Càng đi càng khiến cho ánh mắt của tàn hồn Thánh Nhân càng thêm ngưng trọng. Hắn đã nhận ra hành lang gỗ trên mặt nước này có quỷ trận mê huyễn nào đó.

Dưới tình huống bị Loạn Hồn trận phong tỏa tri giác, chỉ cần không chú ý một chút là sẽ bị lạc trong quỷ trận này, vĩnh viễn không thể thoát ra. Vậy mà tiểu tử trước mắt đây lại giống như là trở về nhà của mình, từng ngã ba ngã tư chẳng cần nhìn mà dứt khoát rẽ ngang rẽ dọc.

Đi theo hành lang thêm được nửa khắc đồng hồ, cây anh đào khổng lồ nhìn thấy lúc mới tiến vào đây giờ này chỉ còn cách không tới trăm mét, có thể nhìn rõ từng cánh hoa anh đào dập dềnh trên mặt hồ xanh biếc.

Tàn hồn Thánh Nhân lại sắp xếp ngôn từ, rồi bỗng nhiên nói:

“Hứa tiểu tử, ta cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện”

Trong lòng Hứa Nguyên hiểu rõ, nhưng vẫn không ngừng lại bước chân. Một bên phân biệt đường đi, một bên cười khẽ trả lời:

“Nói chuyện gì?”

“Thực ra ta cảm thấy, chúng ta không nhất thiết phải làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng như vậy”

Tàn hồn Thánh Nhân giữ giọng điệu không có chút xấu hổ, vẫn cười ha hả như trước:

“Nếu huynh trưởng của ngươi không cản trở ta, thực tế thì ta định thành tâm hợp tác với các ngươi”

“Ta biết” – Hứa Nguyên nhún vai.

Hắn không hoài nghi chút nào về tính chân thực trong lời nói của đối phương, bởi vì hắn biết tàn hồn này là người như thế nào.

Nhưng nếu đứng ở góc độ của Hứa Trường Ca, làm như vậy cũng không phải là sai.

Bởi vì tin tức không tương ứng, Hứa Trường Ca không biết được những gì mà Hứa Nguyên biết.

Tuy rằng tàn hồn Thánh Nhân nói mình không quan tâm đến cái chết của đồ đệ, nhưng ai sẽ tin vào lời nói phiến diện của kẻ thù?

Hắn chỉ biết là, Tướng Quốc phủ đã làm thịt người đồ đệ mà tàn hồn Thánh Nhân không tiếc nguyên hồn cũng phải bảo vệ.

Vậy lỡ như tam đệ Hứa Nguyên đi ra ngoài du lịch, lão nhân này không quan tâm đến việc bị cấm chế cắn trả cũng muốn báo thù cho đồ đệ thì sao?

Im lặng một lát, Hứa Nguyên nói tiếp:

“Ngươi muốn hợp tác như thế nào?”

Tàn hồn Thánh Nhân nhếch miệng cười:

“Rất đơn giản, ta nói cho ngươi về chuyện Diễn Thiên quyết, ngươi nói cho ta nghe về chuyện của bí cảnh này”

Hứa Nguyên nhíu mày, liếc nhìn về phía tàn hồn Thánh Nhân:

“Ý ngươi là sao?”

Tin tức tình báo về Diễn Thiên quyết đối với Hứa Nguyên trong hiện tại có thể nói là đưa than trong trời tuyết, vì dù sao còn có Thiên Diễn đuổi theo ngay sau mông.

Nhưng tình báo của Khung Đỉnh cung này đối với tàn hồn Thánh Nhân lại không có trợ giúp gì.

Đây là một thỏa thuận hoàn toàn thiếu công bằng.

Tàn hồn Thánh Nhân nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hứa Nguyên, ha hả cười nói:

“Ngươi có thể hiểu rằng, đây là thành ý”

Hứa Nguyên thoáng im lặng, cười khẽ:

“Thành ý? Hay là thăm dò? Nhưng ngươi đã có thành ý với ta, nếu ta không nhận thì chẳng phài là quá không lễ phép hay sao? Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời”

Kiểu nói chuyện này làm cho Hứa Nguyên cảm giác mình mới giống như là lão gia.

Tàn hồn Thánh Nhân Thánh Nhân suy nghĩ một lát, liếc mắt nhìn về cây anh đào khổng lồ cách đó không xa, thấp giọng hỏi:

“Ngươi đi đến chỗ cây anh đào kia là vì cái gì?”

“Bởi vì nơi đó có truyền tống trận, có thể đi tới bất cứ vị trí nào trong Khung Đỉnh cung”

Hứa Nguyên chỉ chỉ về gốc cây anh đào, ngừng lại một chút, rồi bỗng nhiên nhếch miệng cười:

“Hơn nữa, Mị Thần Anh Thụ có thể sản xuất ra thứ gì, không lẽ nào ngươi lài không biết?”

Tàn hồn Thánh Nhân bật ra vẻ kinh ngạc:

“Cây anh đào này là Mị Thần Anh?”

Hứa Nguyên cũng kinh ngạc: “Ngươi không nhận ra??”

Tàn hồn Thánh Nhân khẽ lắc đầu:

“Tuy ràng đã xem qua những ghi chép liên quan trong sách cổ, nhưng cả đời này chưa từng thấy cây này. Hơn nữa nơi này rất hạn chế nguyên hồn, không thể cảm giác được. Thế nhưng mà thần thụ tại sao lại được trồng ở đây? Chậc chậc…”

Bình Luận (0)
Comment