Chương 187: Ngữ Sơ
Nghe vậy, Hứa Nguyên gật gật đầu, thấp giọng nói:
“Thời cực thịnh, Quỳnh Hoa Tông và Hợp Hoan tông có quan hệ không đơn giản, có thể hình dung như là cùng một chi mạch cũng không phải là quá đáng. Lạc lão đầu cũng không biết việc này?”
Tàn hồn Thánh Nhân trầm mặc, ánh mắt nhìn Hứa Nguyên càng thêm chăm chú, lắc đầu:
“Không biết. Ở vào thời đại của ta, bất kể là Quỳnh Hoa Tông hay Hợp Hoan tông thì đều đã bị diệt từ lâu”
“Vậy à”
Hứa Nguyên từ chối cho thêm ý kiến khác.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Nguyên và tàn hồn Thánh Nhân đã đi đến một ngã tư.
Nhìn về phía bên trái, đập vào mắt là một con đường bằng ván gỗ nổi trên mặt nước đi thẳng tới cây anh đào cao chọc trời kia.
Hứa Nguyên không nghĩ ngợi gì mà dứt khoát rẽ thẳng về hướng bên phải.
Tàn hồn Thánh Nhân thấy vậy thì nhíu mày, nhưng không nói gì.
Hứa Nguyên nhẹ giọng giải thích:
“Nơi này là đoạn cuối cùng của mê cung hành lang, nếu đi về bên trái chắc chắn bị lạc, muốn quay lại đây thì khó hơn lên trời”
Tàn hồn Thánh Nhân thở dài: “Vậy là kiến thức của lão nhân ta có chút nông cạn”.
“Chỉ là trận pháp quỷ dị mà thôi” – Hứa Nguyên cười cười trả lời.
Tàn hồn Thánh Nhân chợ dùng hồn lực làm cho thân hình Hứa Nguyên dừng lại.
“Tiểu tử, chờ một chút”
Hứa Nguyên cũng không hoảng loạn, hỏi: “Sao?”
“Tớ nhớ rằng tựa như Mị Thần Anh Thụ cần huyết tế?”
“Tất nhiên”
“Tuổi tác Mị Thần Anh lớn như thế, ta không nắm chắc bảo vệ ngươi được chu toàn”
“Yên tâm, ta tự có tính toán”
Tàn hồn Thánh Nhân nhìn vào Hứa Nguyên thật sâu, buông lỏng hắn ra.
Hứa Nguyên bước qua một tầng sáng mỏng manh, hình ảnh trước mặt lại trở lên trong sáng rộng rãi, một cây anh đào chọc trời bất thình lình hiện lên trong mắt, nhân loại đứng trước nó chỉ như một con kiến hôi.
Còn chưa kịp quan sát kỹ, một giọng nói nữ nhân thánh thót như chim sơn ca, linh động và kỷ ảo vang lên bên tai của hai người:
“Ngươi…là…ai…”
Tàn hồn Thánh Nhân nghe được âm thanh này, con ngươi co rút lại.
Linh hồn chui vào trong hồn giới, chuẩn bị sẵn sàng vác theo Hứa Nguyên chạy trốn.
Hứa Nguyên chỉ hít một hơi thật sâu, không nói gì mà lặng lặng đi tới gốc cây anh đào, đứng lại ở một đống đất, sau đó thấp giọng nói với đống đất đó:
“Đợi…đã…lâu…”
“Cảnh…Hách…?”
Một trận cánh hoa từ trên cây anh đào rơi rụng xuống, cất lên thanh âm có phần kinh hỉ:
“Ngươi đã trở lại?”
Hứa Nguyên không nói gì, lấy ra một bình rượu Hoa Điêu ở trong tu di giới.
Ngồi xuống, đặt lên hai chén sứ, rót đầy rượu, rải một chén lên gò đất.
“Thật xin lỗi…”
Tự mình uống cạn sạch chén rượu, thấp giọng nói:
“Ngữ Sơ, ta đã trở lại.”
Cây anh đào che trời lắc lư lắc lư, giống như đang kể chuyện gì đó, nhưng cuối cùng chấp niệm đã tiêu tán đi, thanh âm cũng nhạt dần biến mất trong tiếng “ào ào” hoa rơi, một quả anh đào lặng lẽ rơi vào mi tâm Hứa Nguyên, thoáng chốc biến mất không thấy đâu.
Năm ấy hoa nở, giai nhân mai cốt, hồn nhập thần anh.
Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài.
Hồ Anh Điệt là trung tâm của Khung Đỉnh cung, mà trong tấm bản đồ này ngoại trừ hành lang mê hồn ra, cũng chỉ có hai Boss là Đỉa vương và Mị Thần Anh Thụ.
Phương thức thông quan vẫn giữ được phong cách nhất quán của Thương Nguyên là “đa lộ tuyến”.
Người chơi có thể bỏ qua mọi đối thoại, giết chóc mạnh mẽ để đi qua, giết xong Đỉa vương, lại giết đến Anh thụ.
Cũng có thể là trước tiên đi một vòng quanh tấm bản đổ này, đi đến tận cùng giết chết một yêu nữ phát điên, sau đó lấy được một khối lệnh bài.
Cầm theo lệnh bài này rồi đi tới nơi này, khi có hộp thoại xuất hiện thì có thể dùng lệnh bài khống chế được Đỉa vương ở đây.
Ngoại trừ hai phương pháp trên, cũng có thể nói chuyện trực tiếp như vừa rồi.
Cách thức thông quan này là phức tạp nhất, nhưng cũng là đơn giản nhất, bởi vì có thể dựa vào con đường có phần “tà đạo” để vượt qua hành trình nguy hiểm kia.
Cũng giống như một vài trò chơi nhập vai nào đó, rất nhiều tin tức trong Thương Nguyên đều là mảnh nhỏ được giấu ở từng ngóc ngách của bản đồ. Sau khi ghép lại toàn bộ, người chơi có thể suy đoán đại khái được nên nhập những gì vào trong hộp thoại.
Ba từ then chốt và một vật phẩm đạo cụ.
Chờ lâu. Thật xin lỗi. Ngữ Sơ. Cùng với một bình rượu Hoa Điêu làm ước hẹn vạn năm.
Đặt bình rượu ngon trên đống đất, Hứa Nguyên chống đầu gối đứng lên, rồi một lần nữa quay đầu nhìn lại…
Chỉ thấy Thần Anh vạn năm nở rộ kia đã héo tàn chẳng biết tự lúc nào, chó còn mấy cánh hoa anh đạo hiện ra hào quang màu phấn hồng lằng lặng nằm dưới gốc cây khô.
Mị Thần Hoa, vật liệu duy nhất để luyện ra chí bảo tà đạo Hợp hoan tán.
Tàn hồn Thánh Nhân phát ra từng tiếng tặc lưỡi:
“Tiểu tử, đồ chơi này là thứ tốt, với từng đây Mị Thần Hoa thì ít nhất có thể luyện chế ba lò Hợp hoan tán. Chậc chậc”