Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189 - Nếu Ta Nói Ta Đoạt Xá, Ngươi Sẽ Dễ Chịu Hơn Đúng Không?

Chương 189 - Nếu ta nói ta đoạt xá, ngươi sẽ dễ chịu hơn đúng không?
Chương 189 - Nếu ta nói ta đoạt xá, ngươi sẽ dễ chịu hơn đúng không?

Chương 189: Nếu ta nói ta đoạt xá, ngươi sẽ dễ chịu hơn đúng không?

Hứa Nguyên cất kỹ băng châu, rồi nhặt lên mấy quả Mị Thần ở dưới gốc Anh Thụ, cất vào hộp ngọc, ném vào trong tu di giới.

Vừa mới chuẩn bị từ trong hốc cây tiến vào bên trong cây anh đào chết khô, tàn hồn Thánh Nhân bỗng nhiên ho nhẹ rồi lên tiếng:

“Khục… Không biết làm sao mà tiểu hữu có thể biết những thông tin này?”

Cho dù là trong điển tịch thì cũng không có khả năng sẽ ghi lại những thứ vừa rồi. Vậy căn bản là tiểu tử này không có lý nào lại tra được trong đó.

Hứa Nguyên nhíu mày, nghiêng mắt nhìn về tàn hồn Thánh Nhân, có vẻ rất buồn cười:

“Lạc lão đầu, ngươi gọi ta là tiểu hữu?”

Tàn hồn Thánh Nhân nhíu nhíu mày, hơi chần chừ:

“Lão hữu?”

“Khục… lão hữu??”

Hứa Nguyên bật cười một tiếng, lắc đầu nói:

“Lão đầu, hay là ngươi gọi thẳng ta là Hứa tiền bối đi?”

Tàn hồn Thánh Nhân không lên tiếng.

Nhìn vào bộ dáng của thanh niên trước mặt đang cười híp cả mắt, hắn cảm thấy hẳn là đối phương đang nói đùa với mình.

Nhưng với những chuyện xảy ra vừa rồi, lại khiến cho câu nói đùa của đối phương hoàn toàn không giống như là đang đùa giỡn. Thậm chí, ngay cả nụ cười trên mặt đối phương tựa như cũng bao hàm rất nhiều thâm ý.

Nhưng nếu thật sự là như vậy, từ khi đi vào đây tới giờ, ở rất nhiều phương diện nhìn lại thì Hứa Nguyên rất giống với một tên ngốc cái gì cũng không hiểu?

Sau khi nhìn thấy yêu thú tập kích thôn trang, dân thường lão hán cụt tay gãy chân đều làm hắn phải rời mắt.

Rồi lần đầu tiên gặp phải sơn tặc chặn đường, hắn tự mình động thủ, máu tươi bắn ra tung tóe cũng làm tim hắn đập thình thịch, hơn nữa còn nôn khan.

Mà vào lúc tu hành, hắn lại phạm phải một ít sai lầm thường thức của kẻ mới bước chân vào tu luyện.

Còn một vài hành động ở nơi này, làm cho hắn biến đổi thành một lão quái vật đa mưu túc trí.

Thế nhưng, những thứ này đều tồn tại ở trong một người…

Hứa Nguyên cắt đứt mạch suy nghĩ của Lạc lão đầu, cười nói:

“Ta phát hiện ra lão đầu ngươi rất dễ bị lừa gạt. Bản công tử không phải lão quái vật, tất nhiên nếu ngươi nhất quyết gọi ta là tiền bối thì ta cũng không chối từ đâu”

“Haha” – tàn hồn Thánh Nhân từ chối cho ý kiến.

“Ngươi không tin?”

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Xem như là không tin”

“Kệ ngươi”

Hứa Nguyên tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ:

“Vậy nếu như ta nói rằng là đoạt xá, vậy trong lòng ngươi sẽ thoải mái hơn đúng không?”

Tàn hồn Thánh Nhân thoáng trầm ngâm, lắc đầu:

“Không. Càng khó chịu thêm”

“…” – Hứa Nguyên.

Yên lặng chốc lát, Hứa Nguyên dừng bước, xoay người lại định vỗ vào vai của tàn hồn Thánh Nhân, hết sức cảm thán nói:

“Lạc lão đầu, ta nói ngươi này…”

Lời còn chưa dứt, tay của hắn xuyên thẳng qua Hồn Thể.

Tàn hồn Thánh Nhân liếc hắn một cái.

Tay của Hứa Nguyên thuận tiện đập xuống miệng hắn.

“Dùng nguyên khí”

Tàn hồn Thánh Nhân nhắc nhở.

Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, dùng nguyên khí bao lấy bàn tay, hồn nhiên vỗ vỗ vào bả vai Hồn Thể của thư sinh trung niên:

“Tóm lại, Lạc lão, ta chỉ có một chút cơ duyên mà thôi. Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Giống như mấy bí pháp luyện hồn gì đó, một chút ta cũng không biết”

“…” – tàn hồn Thánh Nhân.

Im lặng đối mặt, tàn hồn Thánh Nhân bỗng nhiên cười ha hả, thanh âm trầm thấp:

“Nếu Hứa tiểu tử đã nói như vậy, lão đầu ta tạm tin ngươi”

Hứa Nguyên: “Vậy ta coi như ngươi đã tin”

Dứt lời, một già một trẻ nhìn nhau cười cười.

Cười xong, hai người yên lặng đi vào hốc cây dưới gốc anh đào.

Hốc cây này và mật thất dưới lòng đất của Hứa phủ không khác nhau nhiều lắm, đều u ám, hẹp dài và không biết nông sâu.

Hứa Nguyên chậm rãi đi trên bậc thang, trong lòng tính toán.

Hắn đã sớm chuẩn bị với việc tàn hồn Thánh Nhân phát hiện điểm khác thường của hắn.

Bởi vì không có lão gia này, hắn hoàn toàn không dám tiến vào chỗ sâu trong bí cảnh, cho dù có Nhiễm Thanh Mặc đi bên người cũng là không dám.

Bằng vào thực lực của hắn mà tiến vào những bí cảnh này, đại khái tương đương với nhân vật cấp ba mươi trong Thương Nguyên đi đánh phó bản cấp tám mươi.

Cũng giống như là Mị Thần Anh Thụ và Đỉa Vương kia, hai nhân vật này ở trong Thương Nguyên tuy cũng chỉ là Boss cấp tám mươi lăm, nhưng khi ở trong hoàn cảnh đặc biệt này thì người chơi cấp chín mươi cũng không nhất định đánh thắng được, bởi làm tròn lên cũng tương đương với nhất phẩm Thuế Phàm cảnh trong hiện thực.

Không có tàn hồn Thánh Nhân, Hứa Nguyên nào dám đến?

Cũng giống như trong Thương Nguyên, hoàn toàn có thể dùng tà đạo để thông quan, nhưng với điều kiện tiên quyết là ngươi phải có thực lực đi đến nơi này.

Nếu vận khí không tốt mà truyền tống ngẫu nhiên đến địa điểm khác, trên đường gặp phải “tiểu quái” mà không có tàn hồn Thánh Nhân che chở, vậy với chút thực lực này thì phỏng chừng ngay sau đó hắn phải nói lời tạm biệt với thế giới này.

Lần này may mắn là vận khí Hứa Nguyên còn tốt, truyền tống thẳng đến Anh Điệt hồ…

Bình Luận (0)
Comment