Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 214 - Quên Mất Các Ngươi Đã Chó Nhà Có Tang

Chương 214 - Quên mất các ngươi đã chó nhà có tang
Chương 214 - Quên mất các ngươi đã chó nhà có tang

Chương 214: Quên mất các ngươi đã chó nhà có tang

Thiên Diễn cắn môi một cái, nhưng cũng không nói gì.

Đại điện trống trải, thanh âm giày đạp đất nhẹ nhàng quanh quẩn.

Hứa Nguyên đi đến cạnh nàng, xem thường nói:

"Đừng nóng giận nha, tạo ra hết thảy chuyện này đều là tại ngươi."

Nói xong, đôi mắt hẹp dài của hắn có chút nheo lại, ở trên cao nhìn chằm chằm xuống thiếu nữ mắt vàng trước mắt, chậm rãi nói từng chữ:

"Ta trước đây tựa hồ chưa từng trêu chọc vào Giám Thiên các các ngươi, nếu không phải bởi vì ngươi vô duyên vô cớ đi theo ta, hiện tại ta đã lấy xong đồ vật ta muốn và rời đi rồi."

"Thiên Diễn.”

"Bị vây ở huyễn cảnh này, ta cảm thấy so với ngươi, hiện tại ta hẳn là càng có tư cách tức giận hơn a."

Đôi mắt xinh đẹp màu vàng kim của Thiên Diễn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên mấy giây, sau đó ánh mắt dời đi, hít thật sâu một hơi:

"Ta đã biết. . ."

Thần sắc trên mặt Hứa Nguyên lập tức buông lỏng, vỗ vỗ bả vai bị thương của nàng, cười ha hả nói:

"Này mới đúng chứ, chúng ta bây giờ đều là châu chấu trên cùng một sợi thừng, cùng nhau nghĩ biện pháp ra ngoài mới là chuyện đúng đắn."

Thân thể mềm mại của Thiên Diễn đau đến run lên, nhìn chằm chằm Hứa Nguyên, thanh âm run run rẩy rẩy, hung dữ uy hiếp nói:

"Hứa Trường Thiên. Ngươi.... Ngươi đợi ta . ."

Hứa Nguyên đưa tay đánh gãy:

"Nếu như ngươi nghĩ ta chỉ dọa ngươi cho xong, sau khi đi ra ngoài ta sẽ trực tiếp về tướng quốc phủ, nếu như Giám Thiên các các ngươi có thể đến tướng quốc phủ giết ta, tùy thời hoan nghênh."

Nói xong, Hứa Nguyên đột nhiên dừng lại, vẻ mặt lộ ra một tia giật mình, ngược lại cười tủm tỉm nói:

"A, thật ngại quá.”

"Suýt chút nữa quên mất Giám Thiên các các ngươi đã biến thành loại chó nhà có tang chỉ có thể chui trong chỗ tối, căn bản không dám thò đầu ra."

". . ."

Thiên Diễn nhịn xuống xúc động muốn đấm một quyền lên mặt tên hỗn đản này, hít một hơi thật sâu:

"Ta. . . Cần chữa thương trước."

Hứa Nguyên thấy thế cũng thu liễm nụ cười trên mặt, mắt liếc qua sắc mặt ửng đỏ của Thiên Diễn một chút, hơi có vẻ cảnh giác mà hỏi:

"Mặt ngươi tại sao lại hồng như vậy? Trúng mị dược rồi?"

Nghe nói như thế, nắm đấm của Thiên Diễn thoáng chốc nắm chặt, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà:

"Cái này. . Đây còn không phải tại ngươi cho ta ăn Mị Thần Hoa a?"

"A?"

Hứa Nguyên nhẹ đáp một tiếng, sau đó giật mình, hỏi lại:

"Trong huyễn cảnh này cũng có thể khiến cho cơ thể ngươi chịu ảnh hưởng của Mị Thần Hoa?"

Thiên Diễn ngồi trên mặt đất, tóc dài nhu thuận tản mát trên mặt đất ngọc thạch, nhắm đôi mắt lại:

"Mị Thần Hoa này nhằm vào Ý Hồn, dĩ nhiên là có tác dụng."

"Nhưng Mị Thần Hoa không phải là không có hiệu quả thôi tình sao, ngươi là bị Đạo Trận của nữ nhân kia làm ảnh hưởng? Ta nhớ Đạo Trận của nữ nhân kia hình như cũng nhằm vào Ý Hồn."

". . ."

Thiên Diễn không để ý tới hắn.

"Đúng rồi, nếu như ngươi không kiên trì nổi, nhớ nói trước với ta một tiếng."

“. . ."

Trầm mặc hai giây,

Thiên Diễn lại lần nữa mở to mắt, ánh mắt có chút xấu hổ giận dữ:

"Hứa Trường Thiên, ngươi... ngươi có thể ngậm miệng hay không?"

Đối mặt hai giây, Hứa Nguyên bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Một vài thiên tài chân chính trong đại tông môn đều là bộ dạng này, bởi vì có thiên phú, nên người xung quanh đều tất cung tất kính đối với hắn, không kiếm cơm, cũng mặc kệ chuyện kinh doanh, chỉ cần dưới sự che chở của trưởng bối tông môn mà ngày ngày vùi đầu khổ tu.

Đi ra ngoài lịch luyện, trên thân luôn mang theo một cỗ khí chất không nhiễm bụi bặm.

Nhiễm Thanh Mặc cũng là bộ dạng này, hiện tại xem ra Thiên Diễn này cũng không kém bao nhiêu.

Có chút lịch duyệt, nhưng những lịch duyệt này hoàn toàn không đủ để hình thành ứng đối các loại chuyện trong thế gian.

Ở ngoại giới, những thiên tài này dựa vào thực lực cường đại của bản thân, cơ hồ không có người nào dám bất kính đối với hắn, hiện tại bây giờ thân rơi vào huyễn cảnh, tu vi sụt giảm, hơi đùa giỡn châm chọc vài câu, tính khí tệ nạn liền lộ ra.

Còn không bằng tảng băng lớn lúc đầu.

Chí ít tảng băng kia sẽ không tức giận thở hổn hển.

Hứa Nguyên đè xuống một chút nghi vấn trong lòng, tạm thời rời khỏi chỗ Thiên Diễn đang nhắm mắt điều tức, ngược lại đi đến trận đài phía trong truyền công điện đường.

Dùng nguyên khí tùy ý kéo một cái bồ đoàn tới, ngồi ở bên người Thiên Diễn, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ ửng hồng của thiếu nữ kia:

"Tiểu muội muội. . ."

"Ta lớn hơn ngươi."

Thiên Diễn không thích xưng hô thế này.

Ánh mắt Hứa Nguyên không e dè nhìn chằm chằm nàng:

"Hả? Vậy ngươi biến thành một đại tỷ tỷ cho ta xem một chút?"

Thiên Diễn chú ý tới ánh mắt hắn nhìn nàng, trầm mặc một giây, thanh âm thanh lãnh:

"Quê mùa."

Nét mặt của nàng rất lạnh lùng, có vài phần ý vị giống như tảng băng nhỏ lúc trước kia, chỉ tiếc trên khuôn mặt mê người ửng đỏ kia khiến cho nàng nhìn qua là đang cự tuyệt nhưng lại có vẻ mời chào.

Hứa Nguyên thấy thế cười:

"Quê mùa? Đừng gấp gáp nói trước như vậy, có lẽ một hồi nữa ngươi áp chế không nổi còn phải cầu ta đây?"

". . ."

Thiếu nữ sửng sốt chớp mắt một cái, trên khuôn mặt vốn đỏ ửng lại càng đỏ:

"Ngươi cũng chỉ có thể ở trong huyễn cảnh này miệng lưỡi nhanh chóng khiêu khích ta."

Bình Luận (0)
Comment