Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 218 - Chương 218 - Nghiệm Chứng Lời Ngươi Nói Mà Thôi

Chương 218 - Nghiệm chứng lời ngươi nói mà thôi
Chương 218 - Nghiệm chứng lời ngươi nói mà thôi

Chương 218: Nghiệm chứng lời ngươi nói mà thôi

Nghe được lời cầu nguyện này, Thiên Diễn cũng không nói chuyện, một đôi mắt đẹp sâu kín nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.

Có chút tức giận, lại có một tia buồn cười.

Nàng biết Hứa Trường Thiên kiêng kị thực lực của nàng, nhưng không nghĩ tới tên hỗn đản này vì muốn hạn chế nàng đã đến dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Đầu tiên là dùng xoắn ốc màu máu xuyên qua cánh tay trái của nàng, hạn chế nàng sử dụng thiên chân ngôn.

Sau đó không cho nàng điều tức bình phục Mị Thần Hoa và Thiên Vực Đạo Trận mị độc, khiến nàng mỗi giờ mỗi khắc đều phải phân tâm áp chế.

Cho tới bây giờ vậy mà không cần mặt mũi trực tiếp gieo xuống nguyên khí trong cơ thể nàng.

Lấy loại phương thức lưu lại nguyên khí đoàn này, cho dù nàng không chủ động đi luyện hóa, theo thời gian nó cũng từng chút tán đi.

Nói một cách khác, tên hỗn đản này đại khái là chuẩn bị mỗi một đoạn thời gian liền để nàng chủ động mở ra kinh lạc, để hắn gieo xuống nguyên khí đoàn mới trong cơ thể nàng.

Ánh mắt lấp lóe một lát, cuối cùng nhận mệnh thở dài.

Vận khí mấy giây, Thiên Diễn dùng một tay đánh ra hai cái chữ thiên chân ngôn:

"Cố hồn."

"Tĩnh tâm."

Dứt lời, đỏ ửng trên mặt Thiên Diễn lập tức tiêu tán, da thịt lần nữa khôi phục vẻ trắng trẻo căng mọng như lúc đầu.

Nhìn thấy một màn này, Hứa Nguyên lập tức hơi nhíu nhíu mày.

Thiên Diễn tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, nói:

"Cái này vẻn vẹn chỉ có thể áp chế."

Hứa Nguyên mỉm cười gật đầu, tựa hồ là tin nàng:

"Thì ra là thế."

Thiên Diễn hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra ngoài cung điện.

Hứa Nguyên không nói chuyện nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của nàng, bất thình lình toàn lực bộc phát tốc độ, lách mình đến bên cạnh người Thiên Diễn bóp cánh tay của nàng một cái.

"Ngô."

Thiếu nữ lập tức phát ra một tiếng kinh hô, trên gương mặt tuyết trắng lập tức nổi lên một trận đỏ ửng.

Mị Thần Hoa và Thiên Vực Đạo Trận mị độc mỗi giờ mỗi khắc đều ảnh hưởng lên thân thể của nàng.

Ngoái nhìn trừng hắn, nàng nhẹ nhàng thở dốc:

"Hứa Trường Thiên, ngươi làm cái gì?"

Trên mặt Hứa Nguyên lộ ra một tia xấu hổ, nói:

"Nghiệm chứng lời của ngươi nói một chút mà thôi."

"Ha ha."

Thiên Diễn nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi cưỡng ép để mình không tính toán với hắn.

Hứa Nguyên thấy thế nhún vai, lập tức nói:

"Ta nhớ được dược hiệu Mị Thần Hoa sẽ kéo dài chừng một tháng, trước tiên nói kế hoạch chúng ta ra ngoài như thế nào đi."

Hắn đang nhắc nhở nàng, thời gian hai người tin tưởng lẫn nhau chỉ có một tháng.

Thiên Diễn tiếp tục đi về phía trước, một bên nói:

"Rất phiền phức, trước tiên chúng ta cần đi tới chỗ sâu nhất của ảo cảnh này, nơi đó hẳn là sẽ có biện pháp đi ra. . . . ."

Hứa Nguyên nghe Thiên Diễn giải thích, đi sau lưng nàng.

Trong chốc lát, hai người đã tới cổng vào truyền công điện đường.

Ánh mắt nhìn ra ngoài.

Bạch hạc bay múa, tiên vụ lượn lờ, dưới ánh mặt trời giấu ở trong núi rừng quỳnh lâu ngọc vũ tản ra vầng sáng huyền diệu, giữa ngàn vạn đệ tử tông môn xuyên thẳng qua, một khung cảnh tiên tông thịnh cảnh!

Một dãy cung điện này tựa hồ là những học cung thụ đạo bên trong Quỳnh Hoa Tông, Truyền Công Đại Điện chính là chỗ trọng yếu nhất trong khu vực này và được đặt tại vị trí trung ương, sau khi đi xuống một dãy cầu thang dài trăm mét ta có thể thấy được một quảng trường bằng phẳng, nối các Điện Phủ ở bốn phía lại.

Nhìn từ xa có thể thấy được các đệ tử mặc phục sức xanh nhạt đang hành tẩu dưới mái hiên của các tòa Điện Phủ này.

Đi cùng kết bạn, cười nói liên miên, nhộn nhịp vô cùng.

Hứa Nguyên không vội đi xuống.

Hắn nhờ vào tu vi cao thâm để dù đứng xa cũng có thể nghe được đối thoại của các đệ tử kia bằng cách ngưng thần tĩnh tâm.

Nội dung tuy không nhiều nhưng lại cực kỳ phức tạp.

Có người nói về cuộc sống sinh hoạt, có người nói về bí thuật công pháp, có người lại kết bạn tụ tập lại để bàn luận về những nữ đệ tử xinh đẹp cùng những chuyện có liên quan.

Muôn hình muôn vẻ, nhân gian muôn màu, giống như thân lạc vào Quỳnh Hoa Tiên Tông phồn thịnh phát triển hơn vạn năm trước!

Hứa Nguyên hơi cảm thấy chần chờ, hắn truyền âm cho thiếu nữ bên người rồi hỏi: “Thiên Diễn, Sơn Môn này thật sự chỉ là hư ảo, được huyễn hóa ra thôi sao?”

Những thứ này thật sự là quá chân thật.

Thiên Diễn liếc mắt nhìn hắn rồi từ từ lên tiếng: “Đương nhiên tất cả chỉ là hư ảo mà thôi, tất cả những sự vật trong Vong Ngã Huyễn Cảnh đều có độ chân thật đến khó tin.”

“Vong Ngã Huyễn Cảnh?”

Hứa Nguyên nhíu mày rồi tiếp tục hỏi: “Không phải ta và ngươi đều đang có ý thức à? Không lẽ đây không phải là Bản Ngã Huyễn Cảnh sao?”

Vong Ngã Huyễn Cảnh khác với Bản Ngã Huyễn Cảnh có sự khác nhau rất lớn, giống như việc phàm nhân chìm vào giấc ngủ và gặp phải mơ tỉnh cùng với mơ bình thường, một bên là cực kỳ tỉnh táo còn bên còn lại sẽ mê ly mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment