Chương 219: Vong Ngã Huyễn Cảnh?
Thiên Diễn bình tĩnh rồi thấp giọng trả lời: “Nơi này đúng thật là Vong Ngã Huyễn Cảnh, bản thân ta nhờ vào Diễn Thiên Quyết nên Thần Hồn mới không bị Huyễn Cảnh này ảnh hưởng, về phần ngươi thì…”
Nói đến đây nàng nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu rồi lắc đầu: “Ta không biết vì sao ngươi không bị Vong Ngã Huyễn Cảnh ảnh hưởng.”
Nói xong thì cặp mắt kim sắc xinh đẹp dị thường của Thiên Diễn xuất hiện vẻ tiếc nuối.
Nếu như Hứa Nguyên bị Vong Ngã Huyễn Cảnh làm cho mơ màng thì nàng quả thật là có thể làm gì thì làm rồi, nàng có thể mượn thời gian hắn ở trong Huyễn Cảnh để bố trí neo điểm.
Hứa Nguyên nghe tới đây thì trong lòng hắn cũng đã một số phỏng đoán nhất định rồi.
Việc hắn có thể thoát được Vong Ngã hẳn là do ấn ký Mai Anh Hoa nằm giữa trán này của hắn.
Thiên Diễn cũng không muốn truy xét việc này tới cùng, bởi vì nàng biết rõ cho dù nàng có hỏi hay thăm dò ra sao thì hỗn đản này chắc chắn cũng sẽ không nói cho nàng biết.
Sau khi dừng một chút thì Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào những đệ tử đang lui tới bình thường ở dưới, tiếp tục nói: “Vong Ngã Huyễn Cảnh mặc dù chân thức nhưng những sinh linh ở bên trong chỉ có thể hoạt động dựa trên tương lai đã được định sẵn từ đầu, bọn hắn sẽ không sinh ra bất kỳ phản ứng nào đối với hai người chúng ta.”
Nói xong thì Thiên Diễn lại tiếp tục cảm khái với giọng nói không đành: “Những người này, rốt cuộc chỉ là một hình tượng được chiếu lại được tạo nên từ một ngàn năm trước mà thôi.”
Nói xong Thiên Diễn nhẹ lắc đầu, bước về phía cầu thang để đi xuống.
Hứa Nguyên trầm mặc.
Ban đầu hắn nghĩ rằng những đệ tử của tông môn vạn năm trước này sẽ phản ứng dựa trên những gì diễn ra trong đây, không ngờ chỉ những hành động lặp lại.
Nhưng mà lời của Thiên Diễn cũng có lý.
Trong đây có hơn vạn đệ tử, nếu như mỗi một người đều tự có ý thức của mình thì ai là người đủ sức mạnh để cung cấp, hoặc nói đúng hơn là thao túng hơn một ngàn ý thức này?
Ở đây không có những con AI hơi thiểu năng như kiếp trước.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Hứa Nguyên vẫn cẩn thận sử dụng Ý Hồn để dò xét xung quanh, muốn nghiệm chứng lời của Thiên Diễn.
Cách nghiệm chứng rất đơn giản, hắn sẽ quang minh chính đại sử dụng Ý Hồn để dò xét một đệ tử bên dưới, nếu như đối phương không có bất kỳ phản ứng gì thì chắc chắn lời nói của Thiên Diễn là thật, còn có phản ứng thì là ngược lại.
Một lúc sau, Hứa Nguyên gọi Thiên Diễn lại với vẻ mặt thâm trầm: “Thiên Diễn!”
“Sao?”
Thiên Diễn dừng chân lại trả lời với vẻ mặt không hiểu.
“Ngươi chắc chắn nơi này là Vong Ngã Huyễn Cảnh sao?”
“Chứ sao?”
“Ngươi cũng chắc chắn sinh linh trong Vong Ngã Huyễn Cảnh chỉ có thể hành động theo những điều đã được lập trình sẵn, chắc chắn sẽ không phản ứng với chúng ta?”
“Đương nhiên!”
Trong mắt Thiên Diễn hiện rõ vẻ nghi hoặc, nàng không hiểu vì sao Hứa Nguyên lại hỏi vấn đề mà nàng vừa nói khi nãy.
Hứa Nguyên không để ý tới Thiên Diễn nữa mà quay sang nơi xa, chắp tay với vẻ áy náy rồi phát một tia truyền âm về phương xa.
Nhờ vào Diễn Thiên Quyết nên Thiên Diễn nghe được nội dung của đạo truyền âm vừa rồi là: “Thật có lỗi, không có ý định mạo phạm!”
Thiên Diễn cảm thấy nghi hoặc, nàng nhìn theo ánh mắt của Hứa Nguyên về nơi xa, lúc này con ngươi của nàng co rụt lại.
Chỉ thấy phía xa là một nam tử người mặc tố y đang dừng lại trên quảng trường học cung, y đang nhìn về phía bọn hắn với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi nghe được truyền âm mang theo một tia áy náy của Hứa Nguyên thì nam tử kia hơi chần chờ một lát, sau đó y nhẹ gật đầu, chắp tay đáp lễ rồi truyền âm lại: “Cảnh Hách sư huynh khách khí rồi, chuyện nhỏ mà thôi.”
Hứa Nguyên giật mình.
Cho dù tướng mạo khác biệt nhưng tên đệ tử Quỳnh Hoa Tông đó lại coi bản thân hắn là Cảnh Hách, người sống ở một vạn năm trước.
Hẳn là Cảnh Hách ở trong Ngữ Sơ Cảnh Hách.
Chợt sau đó Hứa Nguyên liền quay lại nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn với ánh mắt mang theo thâm ý.
Thấy một màn này Thiên Diễn trầm mặc, trong lòng sóng vang cuồn cuộn.
Nơi này là Huyễn Cảnh, nhưng lại hoàn toàn khác với Vong Ngã Huyễn Cảnh mà nàng biết!
Sau khi trầm mặc một lúc, Hứa Nguyên dùng sức vỗ vào vai trái đang thụ thương của nàng rồi duy trì sắc mặt bình tĩnh, đi thẳng về phía trước.
Thiên Diễn bị cơn đau làm cho hoàn hồn lại, nàng hít một hơi thật sau rồi nhanh chóng bước theo.
Nơi này người nhiều phức tạp, không phải là nơi để nói chuyện bàn luận.
Khi hai người đi tới quảng trưởng to lớn kia thì tất cả đệ tử xung quanh chỉ cần chạm mặt cả hai thì đều sẽ cúi nhẹ người làm lễ, có vài người xung quanh còn bàn luận chuyện liên quan tới Hứa Nguyên.
May mà nhờ những bàn luận này của bọn hắn mà Hứa Nguyên đã biết được địa vị đại khái của Cảnh Hách tại Quỳnh Hoa Tông này.
Cảnh Hách là một thiên kiêu trong đời đệ tử thứ hai, là một nhân vật phong vân bên trong sơn môn, hắn có một thanh mai trúc mã dung mạo như thiên tiên, hẳn là Ngữ Sơ.
Trong quá trình đi đường Hứa Nguyên có thể nói là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng để thu thập những thông tin liên quan tới Cảnh Hách từ miệng của những người xung quanh, dù sao hắn đi vào trong Huyễn Cảnh này với không chút ký ức nào của Cảnh Hách.
Khi đi tới một cái lối ra của Mân Thiên Học Cung thì hắn chạm mặt một đám công tử giai nhân đang gấp gáp đi tới.
Bốn nam ba nữ.