Chương 224: Mị Thần Anh Thụ
Là một người xưa nay cực kỳ ít tham gia những cuộc tụ hội này nên Hứa Nguyên trở thành mục tiêu được chiếu cố trọng điểm.
Về phần tên Bạch Phạm này có thể nói là đáng đời, tên này thân là chủ xị mà lại muốn chơi xấu, uống tới một nửa muốn vận công bài rượu, thế là bị phát hiện.
Khi Bạch Phạm cùng với Hứa Nguyên đều nằm sấp xuống bàn thì mọi người dần dần chuyển chủ đề về Lý sư huynh về trở về.
Đám hoàn khố này liên tục hỏi thăm những chuyện mà Lý sư huynh trải qua khi đi lịch luyện.
Dù sao Lý sư huynh cũng có thể coi là người đồng lứa với bọn hắn, sắp tới bọn hắn cũng sắp tới tuổi bị trưởng bối đá ra ngoài lịch luyện, hành tẩu thiên hạ rồi.
Lý sư huynh vẫn lên tiếng với thanh âm nhẹ nhàng, những câu chuyện mà hắn kể sinh động như thật, tất cả đều là chuyện lý thú trên đường đi.
Cái gì mà Yêu Nữ Ma giáo, cái gì mà Linh Bảo xuất thế, khiến cho những tên hoàn khố xung quanh nghe như si như say.
Sinh hoạt và tu luyện ở bên trong Quỳnh Hoa Tông mặc dù an toàn và có nhiều tài nguyên nhưng lại bị trưởng bối phụ mẫu che chở và quản thúc, bọn hắn không có cơ hội đi ra ngoài kiến thức thiên hạ, khi nghe được Lý sư huynh kể chuyện thì bọn hắn nhịn không được mà muốn lập tức đi lịch luyện.
Bỗng nhiên có một người đặt câu hỏi: “Đúng rồi Lý sư huynh, ngươi vừa về liên lập tức đến Quỳnh Hoa Điện làm gì thế?”
Lý sư huynh nghe câu hỏi này thì khựng lại một chút, trong mắt hiện rõ vẻ chần chờ.
Nửa ngày sau hắn mới từ từ nói: “Chuyện này tạm thời không thể nói cho các ngươi biết!”
Lần cự tuyệt này khiến cho đám hoàn khố bất mãn không thôi.
“Đừng mà, Lý sư huynh, có gì mà không thể nói chứ.”
“Coi như là cơ mật thì ta nghĩ chúng ta cũng đủ tư cách để biết rồi!”
“Nếu như lo thì chúng ta đi Quỳnh Hoa Điện trực tiếp hỏi trưởng lão là được.”
Khi nghe các sư đệ sư muội ngươi một câu ta một câu, tấn công liên tục thì Lý sư huynh bất đắc dĩ, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tiết lộ một ít nội tình ra ngoài: “Khi ta đi ra ngoài lịch luyện thì đụng phải cơ duyên xảo hợp, thu hoạch được một gốc Linh Thực, gốc Linh Thực này ít nhất có thể khiến cho Quỳnh Hoa Tông chúng ta hưng thịnh một ngàn năm!”
Nói tới đây thì Lý sư huynh khẽ nhếch miệng lên: “Được rồi, tới đây thôi, trừ việc này ra sư huynh ta không thể tiết lộ thêm gì nữa, nếu như các ngươi muốn biết thì các ngươi tự đi hỏi tông chủ đi.”
Nghe thế thì đám người trực tiếp sôi trào.
“Linh Thực?”
“Linh Thực gì mà có thể khiến cho Quỳnh Hoa Tông hưng thịnh thêm một ngàn năm?”
“Bạch Hồn Quả? Hay là Tiên Tử Liên Hoa?”
“Lưu Phong ngươi càng lúc càng ngốc đó, hai gốc Linh Thực đó không phù hợp với công pháp của Quỳnh Hoa Tông, thứ mà Lý sư huynh nói tới hẳn là Ngự Hồn Thụ, hoặc là Mị Thần Anh Thụ.”
“Nếu như là Ngự Hồn Thụ thì không nói, dù sao thứ đó không có tác dụng quá lớn đối với việc tu hành của chúng ta.”
“Còn nếu như là Mị Thần Anh Thụ thì vui rồi, từ trên xuống dưới bất kỳ thứ gì trên gốc Linh Thực này đều có ích đối với công pháp của Quỳnh Hoa Tông.”
Sau khi nói vài ba câu thì đám người đều đặt mục tiêu lên Mị Thần Anh Thụ.
Sau đó đám người nhìn Lý sư huynh với vẻ mặt trông mong.
Lý sư huynh tuy không nói gì nhưng vẻ mặt vui mừng, có thể nói là ngầm thừa nhận suy luận của bọn hắn.
Thấy một màn này thì những tên hoàn khố có mặt ở đây đều tỏ ra kinh hỉ dù ít hay nhiều.
Dù sao trên thế giới này không có ai yêu quý Quỳnh Hoa Tông hơn bọn hắn cả.
Hứa Nguyên lúc này đang giả say đã nghe hết từ đầu tới cuối, hắn từ tử mở mắt quay sang để quan sát, tuy nhiên đúng lúc lại chạm phải ánh mắt của tên nhị thế tổ Bạch Phạm kia.
Ánh mắt gặp nhau, cả hai người say đều cảm thấy xấu hổ.
Sau khi trừng nhau nửa ngày thì Bạch Phạm lặng lẽ giơ một ngón tay cái lên với Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên chép miệng, sau đó đưa một ngón tay cái lên đáp lễ rồi cả hai đồng thời từ từ nhắm mắt lại.
Nửa canh giờ sau, tại cổng ra vào của Hải Vị Cư, hảo hữu lâu ngày xa cách trùng phùng cuối cùng cũng tới lúc tạm biệt, không có bữa tiệc nào là không có lúc tàn.
Mười một người đứng tại cửa ra vào của Hải Vị Cư, tất cả mọi người xung quanh đều nhanh chóng lui tránh.
Người tham gia phiên chợ ở dưới chân núi này đại đa số đều là đệ tử của Quỳnh Hoa Tông, ai mà không biết những tên hoàn khố này chứ?
Gió núi thổi qua từng người, khiến ai cũng cảm nhận được hơi lạnh, nhưng Hứa Nguyên trông có vẻ vẫn chưa muốn tỉnh.
Đường Tửu Thanh kéo theo Hứa Nguyên, y chuẩn bị mang hắn trả về cho Thiên Diễn: “Thiên Diễn, ta giao Cảnh Hách cho…”
“Không cần.”
Thiên Diễn nhìn sang Hứa Nguyên đang say như chết thì trực tiếp nói: “Mùi rượu nặng như thế sao, ta không muốn đụng hắn.”