Chương 225: Đêm nay phải thương tiếc Cảnh Hách ca ca
Đám người nghe vậy thì cười cười, không nói thêm gì, bọn hắn để Đường Tửu Thanh tiếp tục khiêng Hứa Nguyên.
Đoàn người kết bạn với nhau đi về một ngọn núi trong Quỳnh Hoa Sơn Mạch, đáp vào một sân nhỏ, Lý sư huynh cười nói: “Thiên Diễn, hiện tại có thể giao Cảnh Hách cho ngươi rồi phải không?”
Thiếu nữ áo lam tên Vân Tịch lúc này xen vào, miệng cười tủm tỉm: “Nếu như Thiên Diễn tỷ tỷ không muốn thì đêm nay ta cõng Cảnh Hách ca ca về cũng được.”
“Ngươi muốn thì ta đưa cho ngươi!”
“Thật sao?”
Thiếu nữ áo lam cười tủm tỉm, muốn đưa tay ra đón Hứa Nguyên.
Thấy một màn này thì Thiên Diễn hừ nhẹ một tiếng, đẩy tay của thiếu nữ áo lam ra.
Thiếu nữ áo lam cũng không giận mà chỉ cười khanh khách.
Lý sư huynh thấy thế thì cười nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta rời đi trước.”
Thiên Diễn tiếp nhận Hứa Nguyên say như chết, thấp giọng nói: “Được rồi, tái kiến.”
Đám người quay người rời đi, riêng thiễu nữ áo lam tên Vận Tịch khẽ cong mắt nói: “Thiên Diễn tỷ tỷ đêm nay phải thương tiếc Cảnh Hách ca ca đó nha, nhân gia đã say như vậy rồi!”
Sau đó bọn hắn cười đùa, chín người rời khỏi sân nhỏ.
Khi trời tối người yên, thiếu nữ thân thể yểu điệu đỡ nam tử đi vào trong, tới cửa ra vào của chính phòng.
Mở cửa, đóng cửa.
“Đông!”
Một tiếng vang trầm vang lên, khi vừa đi vào sương phòng thì Hứa Nguyên liền bị Thiên Diễn ném thẳng lên giường với gương mặt đầy ghét bỏ.
Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên đang say khướt trên đường.
Bộ dáng say của Hứa Nguyên cực kỳ chân thật, giống như là hắn thật sự bị chuốc say.
Yên lặng một lúc, tiếng thở dài của Hứa Nguyên vang lên, hắn vuốt vuốt bả vai vừa bị va vào tường của mình rồi cười nói: “Là một thanh mai trúc mã với ngươi từ nhỏ đến lớn, ta nghĩ rằng ngươi nên ôn nhu hơn với ta một chút.”
Thiên Diễn liếc mắt nhìn mà không nói, nàng coi như những lời vừa rồi của Hứa Nguyên là không khí, một lúc sau nàng đi tới trước bàn gỗ rồi ngồi xuống ghế, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn giả say?”
Hứa Nguyên cũng đứng dậy đi tới trước mặt Thiên Diễn rồi hỏi ngược lại: “Nếu như ta không giả say thì đêm nay chúng ta ở đây? Ta và ngươi không biết một chút gì, trên người thậm chí còn không có một lượng bạc.”
Thiên Diễn lườm Hứa Nguyên một chút, nàng hơi kinh ngạc trước sự cẩn thận của Hứa Nguyên rồi hỏi: “Được rồi, chuyện khi nãy bọn hắn nói ngươi hẳn là cũng nghe được rồi phải không?”
“Đương nhiên!”
Hứa Nguyên đáp.
“Vậy ngươi tính sao?”
“Ta tính sao là sao?”
Hứa Nguyên nhếch miệng cười nhạt: “Ta nghĩ rằng nên hỏi ngươi có tính toán gì thì đúng hơn.”
Nếu đúng như cốt truyện thì sau này Thiên Diễn sẽ biến thành Thụ Linh của Mị Anh, hiện tại Mị Thần Anh Thụ đã xuất hiện, dựa theo quỹ tích của lịch sử thì nàng cũng sắp bị luyện thành Linh Vận Tinh Quái rồi.
Mặt Thiên Diễn tối sầm, nàng hỏi ngược lại: “Ngươi có cách nào không?”
“Thể chất hiện tại của ngươi khác với Ngữ Sơ năm đó, nếu như Huyễn Cảnh này có độ tự chủ cao như vậy thì hẳn là không tới phiên ngươi biến thành Thụ Linh.”
“Tế luyện Linh Vận Tinh Quái không cần quan tâm tới thể chất, thứ mà nó quan tâm là Ý Hồn!”
“Ý Hồn của ngươi…”
“Diễn Thiên Thần Hồn.”
“Vậy ta cũng hết cách rồi, nếu như ngươi bị luyện thành Linh Vận Tinh Quái thì càng tốt, ta không cần động thủ.”
Hứa Nguyên cười ra tiếng.
Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào hắn mà không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, Hứa Nguyên cúi đầu nhận thua rồi cười nói: “Được rồi, không nói giỡn nữa, với quan hệ của hai chúng ta thì ta không thể nào ngồi yên nhìn ngươi bị luyện hóa thành Linh Vận Tinh Quái rồi, ta sẽ giúp ngươi.”
Thiên Diễn lên tiếng với âm thanh lạnh lùng: “Hứa Trường Thiên, đừng nói lời dễ nghe như vậy, nếu như ta bị luyện thành Linh Vận Tinh Quái thì ngươi cũng chạy không thoát.”
Hứa Nguyên không phản bác lời này.
Trong lúc nói chuyện với đám hoàn khố khi nãy hắn đã nghe ra được nhiều thứ, thiên phú tu hành của Cảnh Hách rất cao, hơn nữa trong lần đại chiến giữa đệ tử đời thứ hai trước kia của tông môn hắn còn đứng đầu bảng.
Nếu như Thiên Diễn bị luyện hóa thành Linh Vận Tinh Quái thì với quan hệ thân mật nương tựa lẫn nhau của cả hai thì tông môn chắc chắn không để cho một tai họa ngầm như hắn tồn tại.
Muốn nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc.
Đây hẳn là lý do mà năm đó Cảnh Hách bị luyện thành Đỉa Vương.
Với lại trừ chuyện này ra thì còn một chuyện khiến Hứa Nguyên không thể không giúp.
Từ khi bị nhốt vào trong huyễn cảnh này thì hắn liên tục suy nghĩ mục đích của Thụ Linh là gì?
Chỉ cần không phải là người điên thì chắc chắn việc mà người đó làm sẽ có một logic gì đó để lần theo.
Ở trong khoảng thời gian cuối cùng thì Ngữ Sơ hoàn toàn thanh tỉnh, có thể nói là nàng kéo hắn và Thiên Diễn vào trong Vong Ngã Huyễn Cảnh này trong lúc thanh tỉnh nhất, nên chắc chắn phải có mục đích nào đó.
Vạn năm trước, một người hóa Anh, một người hóa Đỉa.
Mà Hứa Nguyên hắn lại trùng hợp biết được sơ sơ về chuyện của nàng và Cảnh Hách, Thụ Linh đưa hắn vào Huyễn Cảnh này không lẽ là vì muốn sửa đổi kết cục sao?
Khi Ngữ Sơ tự bạo thân thể để tạo nên Huyễn Cảnh này chắc chắn không phải là muốn chứng kiến lại sự kiện đau lòng năm đó.
Sau khi suy nghĩ một lúc thì Hứa Nguyên cũng thở dài một hơi.
Quả nhiên hắn vẫn cực kỳ ghét những người làm trò bí hiểm.
Nói gì thì nói hắn cũng coi như là người giúp Vương Ngữ Sơ hoàn thành chấp niệm vạn năm, trước khi tự bạo nàng không thể truyền một vài tin tức hữu dụng cho mình à?
Một câu tạ ơn, một câu xin lỗi!