Chương 226: Thời gian khác biệt
Nói nhiêu đây ai mà biết được nàng kéo hắn vào đây là vì mục đích gì chứ?
Bỏ đi suy nghĩ, Hứa Nguyên thấp giọng nói: “Thật ra tạm thời chúng ta không cần lo lắng những việc này, lúc Vương Ngữ Sơ bị luyện hóa thành Linh Vận Tinh Quái của Mị Thần Anh Thụ là khi nàng trở thành Thánh Nữ của Quỳnh Hoa Tông, hiện tại ngươi vẫn mới chỉ là một đệ tử đời thứ hai bình thường, từ giờ tới đó chúng ta cố gắng tìm cách là có thể.”
Thiên Diễn nghe như thế thì sững sờ, nàng phát hiện trong lời nói của Hứa Nguyên có một vấn đề.
Vì sao gia hỏa này lại biết được chuyện sau khi Vương Ngữ Yên trở thành Thánh Nữ rồi mới bị luyện hóa thành Thụ Linh?
Sau khi suy tư trong chớp mắt thì nàng nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên một lúc lâu, nhưng sau đó lại ăn ý không hỏi thêm và nói qua chuyện khác.
Đám công tử bột của Quỳnh Hoa Tông kia hoàn toàn không cảnh giác một chút nào đối với hai người bọn hắn, thế nên trong khi nói chuyện phiếm cả hai lấy được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Loại danh hiệu Thánh Nữ này ở những tông môn khác nhau sẽ có địa vị khác nhau.
Có vài tông môn thì Thánh Nữ cực kỳ cao thượng, nhưng cũng có tông môn Thánh Nữ là người phụ trách Đại Điển Tế Tự, hoặc là được ngầm thừa nhận làm người thừa kế tiếp theo của tông môn, tương đương với Thái Tử của Hoàng Triều.
Thánh Nữ Thánh Tử của Quỳnh Hoa Tông thì không có thực quyền, có thể nói là một biểu tượng đại diện mà thôi, đãi ngộ tốt hơn đệ tử bình thường nhưng hoàn toàn không có quyền lực quá nhiều.
Nhưng mà giờ khắc này vị trí Thánh Tử của Quỳnh Hoa Tông có vẻ như không tồn tại, bởi vì Thánh Tử đời trước ra ngoài lịch luyện sau đó tử vong, cao tầng của tông cũng không có ý định tuyển thêm Thánh Tử mới.
Thế nên hiện tại Thiên Diễn vẫn còn một ít thời gian.
Hai người thảo luận kế hoạch với nhau, Hứa Nguyên bỗng nhiên nghĩ tới một việc rồi nói ra: “Thiên Diễn, ngươi hẳn là đã phát hiện ra rồi.”
“Cái gì?”
Thiên Diễn hỏi lại.
Hứa Nguyên chỉ vào bóng mặt trời ở ngoài sân rồi thấp giọng nói: “Thời gian trôi qua trong Huyễn Cảnh này có tốc độ khác với bên ngoài.”
Thiên Diễn nghe vậy thì hai mắt co rụt, nhưng sau đó lại thoải mái.
Chuyện này cũng là chuyện bình thường, nếu như tốc độ trong Huyễn Cảnh bằng với ở bên ngoài thì nàng đã chết từ lâu rồi.
Mặc dù trước khi hôn mê nàng đã bố trí xong Thuẫn Tự Chân Ngôn để hộ thể nhưng Ý Hồn hãm sâu Huyễn Cảnh, với thời gian từ khi vừa bước chân vào đây tới giờ thì Nhiễm Thanh Mặc đã đánh bể Thuẫn Tự Chân Ngôn từ lâu rồi, đó là chưa kể tới tên phản đồ Thánh Tôn đi theo Hứa Nguyên kia nữa.
Khoan đã, tên Thánh Tôn phản bội kia?
Thiên Diễn nhìn về phía Hứa Nguyên với ánh mắt ngạc nhiên.
Thấy ánh mắt này Hứa Nguyên cũng không hiểu, hắn hỏi lại: “Có chuyện gì à?”
Thiên Diễn không lên tiếng, nàng chỉ chỉ vào ngón trỏ đang đeo Hồn Giới của Hứa Nguyên.
Bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Từ khi tiến vào Huyễn Cảnh tới giờ hắn đã coi nhẹ một việc.
Nhiễm Thanh Mặc không bị kéo vào là vì nàng đứng xa hiện trường, nhưng tàn hồn của Thánh Nhân thì khác, nó nằm ở ngay trên người Hứa Nguyên, sao lại không có mặt trong Huyễn Cảnh?
Sau khi trầm mặc một lúc thì Hứa Nguyên thử thăm dò hỏi: “Thiên Diễn, ngươi có biết vì sao tàn hồn của Thánh Nhân không bị kéo vào trong Huyễn Cảnh hay không?”
Thụ Linh sử dụng thuật pháp để kéo hắn và Thiên Diễn vào trong Huyễn Cảnh này, thuật pháp đó là nhằm vào Ý Hồn, tàn hồn của Thánh Nhân thân là Hồn Thể nên chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi.
Thiên Diễn suy tư một lúc lâu rồi trả lời, trong âm thanh êm tai kia mang theo một tia chần chừ: “Nếu như ở trong những Huyễn Cảnh khác thì với thủ đoạn của mình tên Thánh Tôn phản đồ kia hoàn toàn có thể tự mình tránh thoát, nhưng đây là Huyễn Cảnh của Thụ Linh Mị Thần, y không có năng lực thoát ra, trừ phi.”
Nói đến đây thì giọng nói của nàng dừng lại một chút, ánh mắt của nàng nhìn về phía Hứa Nguyên một cách đầy cổ quái: “Trừ phi Thụ Linh Mị Thần chủ động ngăn cách tên đó ở bên ngoài.”
“Vì cái gì?”
“Sao mà ta biết vì sao được chứ?”
Không khí bên trong phòng lại trở nên trầm mặc, Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn cùng nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Từ góc nhìn của Hứa Nguyên thì hành động này của Ngữ Sơ hoàn toàn không hợp với logic thông thường, hoặc còn có chuyện ẩn ở trong.
Suy luận dưới trạng thái tin tức không đủ không hề có ý nghĩa gì, với lại chuyện này thật sự cũng không quá quan trọng, việc trọng yếu nhất bây giờ là tìm ra đầu nguồn của Huyễn Cảnh.
Một ngày ở chung cứ như vậy trôi qua.