Chương 234: Lý sư huynh chết
Ước chừng bốn năm ngày trôi qua, trong sương phòng, Thiên Diễn đang ngồi xếp bằng để thổ nạp tu luyện, cả căn phòng chỉ có tiếng lật giấy xào xạc của Hứa Nguyên.
Bỗng nhiên một tiếng chuông vang vang lên.
Tiếng chuông du dương này phát ra từ trên đỉnh chủ phong của Quỳnh Hoa Tông, từ gần tới xa ai nấy đều nghe được, vô số chim muông bị dọa tới mức bay tán loạn, âm thanh truyền khắp Quỳnh Hoa Tông, quanh quẩn không dứt.
Ánh mắt đang đọc sách của Hứa Nguyên trở nên ngốc trệ, hắn đặt điển tịch xuống bàn rồi nhăn mày.
Thiên Diễn yên lặng một hồi, nàng ngừng vận chuyển công pháp.
Cả hai đối mặt nhau trong im lặng.
Thiên Quỳnh Chung của Quỳnh Hoa Tông chỉ vang lên khi có chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu hoặc một thời gian đặc biệt nào đó.
Căn cứ độ trọng yếu của sự việc thì mức độ sẽ chia thành chuông vang một lần, ba lần, sáu lần, chín lần cùng mười ba lần.
Tiếng chuông du dương không dứt, không khí trầm mặc lan ra khắp phòng.
Ba lần.
Thiên Quỳnh Chung được gõ vang ba lần, mà dựa theo lễ tiết trong tông quy quy định thì Đại Điển Thánh Nữ quy vị cũng có ba lần chuông.
Thiên Diễn ngồi xuống giường với vẻ mặt không biểu tình, nàng sửa sang lại quần áo một chút rồi thấp giọng nói: “Đi thôi!”
Mặc kệ Thiên Quỳnh Chung được gõ vang mấy lần, một khi nó vang lên thì tất cả đệ tử hạch tâm của Quỳnh Hoa Tông đều bị tập hợp lại giữa đại điện.
Hứa Nguyên cũng chuẩn bị một chút rồi đứng lên, thấp giọng nói.
“Chắc không phải là đại điện lựa chọn Thánh Nữ đâu.”
“Vì sao?”
Tâm tình của Thiên Diễn rõ ràng là không tốt, nàng liếc mắt nhìn Hứa Nguyên một cái rồi nói tiếp: “Thánh Nữ của Quỳnh Hoa Tông được trực tiếp tông chủ cùng trưởng lão tuyển chọn, không phải là cạnh tranh!”
Hứa Nguyên khẽ lắc đầu, hắn phân tích: “Với tu vi cùng với thiên phú của Ngữ Sơ khi xưa thì vị trí Thánh Nữ còn lâu mới tới phiên nàng được, việc ngươi đột phá lên Tam Phẩm hoàn toàn chưa được báo cáo lên tông môn, coi như ngươi được tuyển thẳng thì ít nhất cũng phải phục chúng trước.”
Cảnh Hách năm nay hai mươi ba tuổi mà đã Tam Phẩm đỉnh phong.
Nhưng Ngữ Sơ cũng hai mươi ba tuổi nhưng chỉ có tu vi Tứ Phẩm thường thường.
Loại tu vi này mặc dù ở trong Quỳnh Hoa Tông cũng khá hiếm thấy nhưng vẫn chưa được tính là đỉnh cao nhất.
Cặp mắt của Thiên Diễn lấp lóe một cái, nàng thờ dài một hơi: “Vậy ngươi nghĩ lần này là chuyện gì?”
Đại điển Thánh Nữ quan vị sẽ gõ ba hồi chuông, nhưng khi gõ ba hồi chuông thì chưa chắc là đại điện Thánh Nữ quan vị.
Khi một vị khách trọng yếu đi vào trong Quỳnh Hoa giới thì Quỳnh Hoa Tông cũng sẽ gõ vang ba hồi chuông để biểu thị tôn trọng.
Hứa Nguyên suy tư nửa ngày sau đó nói nhỏ: “Ta cảm giác việc này có liên quan tới thanh niên trẻ tuổi của Thái Thanh Đạo Môn vừa mới đến sáng nay.”
Thiên Diễn nhíu mày: “Cho dù là đệ tử đứng đầu của Thái Thanh Đạo Môn cũng không thể khiến Quỳnh Hoa Tông tiếp đãi một cách trang trọng như vậy.”
Hứa Nguyên nhún vai: “Vậy ta không biết, qua đó rồi nói sau, có lẽ mấy ngày nay sẽ có trưởng bối của người ta viếng thăm.”
Thiên Diễn gật đầu rồi chuẩn bị.
Sau đó cả hai đẩy cửa đi ra ngoài, bay thẳng về phía chủ phong của Quỳnh Hoa Tông.
Nửa canh giờ sau, tại Quỳnh Hoa Điện, nơi tọa lạc ở vị trí cao nhất trên Quỳnh Hoa Chủ Phong, đây là một tòa thành cung được đúc thành từ vô số bạch ngọc, bốn phía xanh tươi vô cùng, mây mù phiêu miểu, chỉ chừa lại một con đường nối thẳng lên cửa lớn.
Bởi vì khoảng cách khá xa nên hai người Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn đến hơi trễ.
Giờ phút này cửa chính của Quỳnh Hoa Điện đã đóng lại, muốn đi vào thì phải đi qua Thiên Môn.
Nhưng mà dù bước vào Thiên Môn thì bọn hắn vẫn gặp phải một cấm chế, Hứa Nguyên cảm nhận được một cỗ ba động nguyên khí cực kỳ lăng liệt truyền ra từ bên trong.
Chuyện này… Bên trong có người đang đấu pháp sao?
Đằng sau những bậc thang của Quỳnh Hoa Điện là một quảng trường to lớn bằng phẳng, đại hội đệ tử Hạch Tâm hằng năm của Quỳnh Hoa Tông đều sẽ được tổ chức tại đây.
Hứa Nguyên nghĩ đến đây thì híp híp mắt.
Nam nhân của Thái Thanh Đạo Môn kia tới đây là để giao đấu với Quỳnh Hoa Tông sao?
Trong lòng có nghi hoặc, tuy nhiên hắn không lên tiếng mà chỉ chờ đợi, một lúc sau đệ tử nội môn đang trực bên cửa bên cũng mở cửa ra cho cả hai đi vào.
“Ông!!”
Một tiếng kiếm minh vang lên, khí cơ cường đại bao phủ toàn bộ sàn đấu.
Quả nhiên, trước Quỳnh Hoa Điện đang dtoor chức một trận giao đấu.
Quỳnh Hoa Tông đối đầu với Thái Thanh Đạo Cung, người trên sàn là đại ca của đám hoàn khố - Lý sư huynh, người còn lại là nam tử áo bào trắng của Thái Thanh Đạo Cung.
Khi vừa bước vào Hứa Nguyên thừa nhận hắn bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ.
Bởi vì sau khi tiếng kiếm minh vang lên thì vị Lý sư huynh kia đã đầu lìa khỏi cổ.
Đầu của y rơi xuống đất rồi lăn lộc cộc lộc cộc vài vòng rồi mới chịu dừng lại, máu tươi đỏ rực chảy từ thi thể xuống liên tục, một màn này cực kỳ chói mắt.
Tu vi của Lý sư huynh ít nhất cũng phải là Tam Phẩm, vẫn chưa thể làm được tới mức độ tích huyết trùng sinh.
Thế nên y chết.