Chương 233: Nam tử trẻ tuổi
Hiện tại khi đối luyện với Thiên Diễn thì hắn cũng đang cố gắng giải quyết vấn đề này.
Thiên Diễn nghe được lời này thì lại hỏi: “Mỗi ngày ngươi đều chỉ vận công chữa thương chứ không tu luyện thổ nạp sao?”
Hứa Nguyên nghe vậy thì nhún vai, không giấu diếm: “Thân thể này của ta mỗi ngày đều tăng tu vi, không cần tu luyện!”
“Cái gì?”
Ánh mắt của Thiên Diễn trở nên cổ quái.
Hứa Nguyên nhún vai rồi nói: “Chắc hẳn là do thân thể của Cảnh Hách, qua thời gian thì tu vi của ta cũng sẽ tăng lên giống như một ngàn năm trước, nếu không thì ta không có thời gian làm nhiều chuyện như vậy.”
Thiên Diễn nghe vậy thì nhíu mày, sau đó khóe môi nàng nhếch lên, cười khẽ rồi nói: “Được rồi, hiện tại tu vi của ngươi đã sắp đạt tới Tam Phẩm đỉnh phong, có lẽ sau này còn có thể đột phá Nhị Phẩm, điều này đối với chúng ta là chuyện tốt.”
Hứa Nguyên sửa sang lại quần áo, cười trả lời: “Ngươi cũng thế, đáng tiếc hiện tại đây là thân thể thật sự của ngươi.”
Thiên Diễn lộ vẻ khinh thường: “Ta không cần, nếu như đổi sang thể chất khác thì Diễn Thiên Quyết của ta coi như phế đi.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì nhìn thoáng qua phương hướng của Chủ Phong của Quỳnh Hoa Tông: “Đúng rồi, đám người Bạch Phạm kia hình như cũng không nhớ ngươi tu luyện công pháp gì.”
Những ngày nay đám hoàn khố kia thường xuyên sẽ tìm tới bọn hắn.
Có lúc thì du sơn ngoạn thủy, có lúc thì đi săn dã thú, trừ những chuyện đó ra thì lâu lâu còn tìm bọn hắn để diễn võ bàn luận nữa.
Vì để tránh bại lộ chiến lực nên Hứa Nguyên luôn lấy cơ tu luyện bí thuật, không tiện chiến đấu để rời xa, nhưng Thiên Diễn thì lại liên tục tham chiến.
Đám người Bạch Phạm hoàn toàn không hoài nghi gì khi thấy Thiên Diễn sử dụng thủ đoạn của Diễn Thiên Quyết.
Thiên Diễn hơi trầm ngâm một chút ròi thấp giọng nói: “Thân phận Ngữ Sơ này đã bị ta phá hỏng, thế nên những chi tiết liên quan tới thân phận của nàng cũng sẽ bị xóa đi.”
Hứa Nguyên nhẹ lắc đầu rồi nói: “Được rồi, cứ đi về phía trước…”
Chưa kịp nói dứt câu thì Hứa Nguyên bỗng thấy Thiên Diễn chau mày, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời xa xăm.
Khi đang muốn hỏi thăm thì Hứa Nguyên cũng cảm nhận được nơi xa có một cỗ ba động nguyên khí truyền đến.
Sau đó thì hắn lập tức thấy có hai người đang bay về hướng chủ phong với tốc độ không nhanh không chậm.
Do khoảng cách hơi xa nên dù cho hai người kia bay với tốc độ không quá nhanh, Hứa Nguyên cũng khó cảm ứng được tu vi của cả hai, nhưng hẳn là sẽ không yếu.
Hai người này lần lượt là một già và một trẻ, người già Hứa Nguyên đã từng gặp qua, là một trưởng lão chấp pháp của Hình Sự Điện, nhưng về phần nam tử trẻ tuổi bên cạnh thì Hứa Nguyên hoàn toàn chưa thấy mặt.
Nam tử trẻ tuổi đầu tóc rối bời, trên người mặc một bộ áo bào trắng hơi có phần rộng rãi, sau lưng y vác một cái túi, trên tay thì là một thanh trường đao Thêu Xuân, nhìn bộ dáng cực kỳ không bị trói buộc.
Sau khi chăm chú một hồi lâu thì cuối cùng Hứa Nguyên cũng nhớ ra phục sức của nam tử kia thuộc môn phái gì, những cổ tịch hắn đọc mấy hôm nay quả nhiên không uổng phí.
Nam tử kia hẳn là người của Thái Thanh Đạo Cung.
Thu tầm mắt lại, Hứa Nguyên nhìn về phía Thiên Diễn: “Người này giống như là người của Thái Thanh Đạo Cung.”
Thiên Diễn cũng quay lại trả lời: “Được rồi, ta biết rõ.”
“Người của Thái Thanh Đạo Cung tới đây vào giờ này để làm gì?”
Trong giọng nói của Hứa Nguyên mang theo vẻ suy tư.
Quỳnh Hoa Tông hiện tại vẫn chưa nắm giữ Mị Thần Anh Thụ, thực lực hoàn toàn chưa đạt tới đỉnh phong, nhiều nhất chỉ là đủ để an phận ở một góc, thực lực kém xa khi bị hủy diệt.
Mà Thái Thanh Đạo Cung hiện tại lại là tông môn lớn thứ hai ở đương thời.
Tại thời điểm này người của Thái Thanh Đạo Cung tới Quỳnh Hoa Tông là để làm gì? Mục đích ra sao?
Thiên Diễn lắc đầu, nàng cười nhạt một cái rồi nói: “So với việc tò mò mục đích của bọn hắn thì ta càng tò mò không biết tình hình thiên hạ ở bên ngoài ra sao rồi.”
Hứa Nguyên nghe thế thì nhíu mày.
Quỳnh Hoa giới rất lớn, mặc dù không rộng lớn được bằng thế giới bên ngoài nhưng cũng lớn được bằng một phần năm thế giới thật.
Năng lượng cần thiết để duy trì huyễn cảnh quy mô như thế này cao tới mức dọa người.
Nghĩ đến đây thì Hứa Nguyên lại khẽ lắc đầu: “Không nghĩ những điều vô dụng này nữa, việc cần làm hiện tại là nhanh chóng tìm ra đầu nguồn, như thế thì mới có hi vọng thoát ra.
Thiên Diễn nhìn lên trời, khẽ thở dài một cái: “Huyễn cảnh nơi này thật là quỷ dị…”
“Quỷ dị thật, tranh thủ thời gian tìm cách ra bên ngoài đi.”
Hứa Nguyên nói tiếp: “Ta không muốn dành cả đời sống chung với ngươi ở đây.”
“Ha ha.”
Thiên Diễn lườm hắn một cái.
Việc thanh niên tuổi trẻ của Thái Thanh Đạo Môn đi đến Quỳnh Hoa Tông không ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày của Thiên Diễn cùng với Hứa Nguyên lắm, dù sao những ngày này bọn hắn hoàn toàn không đi tới chủ phong của Quỳnh Hoa Tông, chỉ ở dinh thự và thảo nguyên mà thôi.