Chương 232: Đừng kêu ta muội muội
Cuối cùng nàng chỉ có thể nuốt trở về, rồi dùng bí quyết trong Sinh Tử Thiên của Diễn Thiên Quyết chết thay.
Mắng xong thì khóe môi của Thiên Diễn xuất hiện một vệt máu tươi.
Nàng im lặng lau đi, nhưng đôi môi lại đỏ rực.
Sau khi tức giận xong thì Thiên Diễn lại mắng: “Ta diễn luyện thực chiến với ngươi là để ngươi thí nghiệm chiêu thức, không phải là muốn ngươi đi tìm chết.”
“Ngươi có bị ngốc hay không? Vận khí còn chưa thuần thục mà cũng dám lấy ra xuất chiến sao?”
Vừa dứt lời nàng liền đạp một cước lên đùi của Hứa Nguyên/
Tuy Thiên Diễn không mang giày nhưng một cước này lại có nguyên khí gia trì, Hứa Nguyên đau tới nhe răng trợn mắt.
Một lúc sau hắn chỉ cười cười hỏi lại: “Thế nào, một bộ chiêu thức này của ta hẳn là có thể trảm Tam Phẩm phải không?”
Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết không thẹn với công pháp đẳng cấp huyết sắc, cho dù Thuẫn Tự Chân Ngôn trong Thiên Tự Chân Ngôn cũng không thể chống đỡ.
Thiên Diễn nghe xong thì nhướn mày, lồng ngực lại chập trùng một lúc: “A, quả thật là có thể, nhưng nếu như giết không chết thì ngươi tính làm gì?”
Hứa Nguyên trả lời một cách lưu manh: “Còn có thể làm gì nữa, lúc đó thì ngửa cổ chờ đợi mà thôi!”
Thiên Diễn híp mắt: “Ngươi chỉ suy nghĩ được tới đó mà thôi.”
Hứa Nguyên ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm, ngữ khí thỏa mãn vô cùng: “Tiểu muội muội, cảnh giới thực sự của ta mới chỉ là Thất Phẩm mà thôi, ngay cả Đạo cũng không thể lĩnh ngộ được, nếu như có cơ hội giết chết Tam Phẩm thì ta đã thỏa mãn vô cùng rồi.”
“Phanh!”
Thiên Diễn lại đạp hắn một cước: “Đừng kêu ta tiểu muội muội.”
Hứa Nguyên cười lắc đầu, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt dần phiếm hồng của Thiên Diễn: “Trước tiên ngươi áp chế Mị Thần Hoa Độc trong người đi đã, nhìn mặt ngươi đã biết ngươi dính trọng bệnh rồi, còn có tâm tư so đo nữa.”
Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên rồi nói: “Hứa Trường Thiên, miệng của ngươi thật sự rất cứng!”
“Tạ ơn khích lệ!”
“Phanh!”
“Đau…”
Sau khi điều tức xong thì Thiên Diễn dùng nguyên khí khiêng Hứa Nguyên về biệt viện.
Hứa Nguyên nằm trên giường, ăn những đan dược mà Bạch Phạm đưa xong rồi nghỉ mấy canh giờ, sau đó hắn mới có thể đi ra ngoài một cách khó khăn.
Trong đình viện có nhã đình, Hứa Nguyên ngồi bên trong mượn chút ánh nắng cuối ngày để đọc cổ tịch, thiếu nữ mặc cung trang thì đang loay hoay chăm sóc hoa cỏ ở trong sân.
Mặt trời dần dần lặng, ánh trời chiều nhuộm đỏ hết thảy.
Khung cảnh này như đã trải qua vô số năm tháng.
Hai tuần sau, trên thảo nguyên.
Huyết Mặc Ngọc - Viên Vũ!
Lưỡi kiếm mang theo Huyết Hắc Thần Quang trảm theo đường vòng cung.
So với lần đầu tiên thi triển thì lần này Hứa Nguyên đã thông thạo hơn rất nhiều, có thể nói là độ thuần thục tăng cao, nhưng đáng tiếc lần này thậm chí hắn còn không thể đụng tới góc áo của Thiên Diễn.
Một cái Thuấn Tự Chân Ngôn đã giúp Thiên Diễn dịch chuyển tới nơi cách đó hai mươi mét, Kiếm Kỹ của Hứa Nguyên chỉ có thể chém trúng không khí.
Thiếu nữ đứng giữa không trung, nàng nhìn về vệt kiếm đáng sợ dần dần biến mất trong thiên địa kia rồi lắc đầu, cười nói: “Ngươi ngớ ngẩn à? Lần sau đối phó với ta đừng sử dụng chiêu này, không có tác dụng đâu.”
Hứa Nguyên nắm kiếm, trên mặt hiện đầy vẻ bất đắc dĩ.
Giống như lời mà tàn hồn Thánh Nhân nói trong quá khứ, tu vi không thể nào quyết định thắng thau được, tình bào cùng với kỹ thuật chiến đấu cũng đóng vai trò cực kỳ quan trọng, hoặc có thể nói chúng là một trong những yếu tố chủ chốt dẫn tới thành bại.
Không có ai là kẻ ngu cả, Thiên Diễn lại càng không.
Hứa Nguyên có thể dựa vào Vô Địch Tránh liên tục để khi dễ nhân vật chính trong cốt chuyện thì người khác cũng có thể làm như vậy.
Bước mở đầu của Đạp Hư Trảm thật sự là quá rõ ràng, lần đầu tiên gặp phải thì có thể gây bất ngờ, nhưng tới lần thứ hai lần thứ ba thì tính uy hiếp của nó giảm xuống một mảng lớn.
Nhưng mà bước mở đầu này lại đóng vai trò dẫn đạo cho Đạp Hư Trảm, giống như là trước kia khi muốn sử dụng Thiên Tự Chân Ngôn Thiên Diễn phải kết ấn vậy, tạm thời với cảnh giới này Hứa Nguyên chưa thể đền bù thiếu hụt đó.
Thiên Diễn từ từ hạ từ không trung xuống, nàng lườm Hứa Nguyên một cái rồi lên tiếng: “Trước mắt ngươi cũng có chút tiến bộ, tối thiểu có thể khống chế được lộ trình vận khí của chiêu thức, trông ngươi hiện tại vẫn còn dư lực, chiến tiếp không?”
Hứa Nguyên nghe vậy thì lắc đầu: “Không được, trước tiên ta phải đi vận công khôi phục nguyên khí, nếu như tiếp tục sẽ ảnh hưởng tới lần huấn luyện ngày mai.”
Khác với lần đầu thi triển Huyết Mặc Ngọc - Viên Vũ, lần này sau khi thi triển bí kỹ này ra thì hắn đã có thể khống chế được cường độ lớn nhỏ.
Lần đầu tiên khi sử dụng Hứa Nguyên đã dùng hết nguyên khí của bản thân, kết quả cũng rất rõ ràng, lực lượng bị rò rỉ ra cực kỳ nhiều.
Chiến kỹ bí kỹ khi sử dụng đương nhiên sẽ có cường độ mạnh yếu khác nhau, đây là thế giới thực chứ không phải như trong game, bất kỳ kỹ năng nào cũng chỉ có một mức sát thương cố định.
Việc sử dụng nguyên khí nhiều hay ít sẽ quyết định uy năng của kỹ năng.
Với sự cường đại của Huyết Mặc Ngọc Kiếm thì hắn chỉ cần sử dụng đâu đó tầm năm tới sáu phần nguyên khí trong cơ thể là có thể chém chết Tam Phẩm rồi, hoàn toàn không cần sử dụng toàn bộ nguyên khí để tấn công.
Điều này là Thiên Diễn dạy cho hắn.
Cường giả Tam Phẩm chân chính là người có thể khống chế mỗi một tia nguyên khí trong cơ thể một cách tinh chuẩn, mà hiện tại khi chiến đấu Hứa Nguyên đều sẽ lãng phí cực kỳ nhiều nguyên khí, ít nhất là một nửa.