Chương 231: Viên Vũ
Mặc dù hắn rất yếu nhưng dù sao cũng có tu vi Tam Phẩm, hơn nữa còn là người nổi bật trong Tam Phẩm.
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm vào Thiên Diễn rồi cười nói: “Nam nữ thụ thụ bất tương thân, Thiên Diễn.”
Thiên Diễn thở dài: “Nếu như thực lực của ngươi có cứng được như miệng của ngươi thì ta có thể bớt tốn công hơn nhiều.”
“Ngươi thử qua thực lực của ta rồi à?”
Thiếu nữ không nhiều lời nữa mà trực tiếp phun một chữ ra: “Phá!”
Thời gian giống như ngưng kết.
“Ông!”
Lực lượng cường đại khiến Ngọc Kiếm phát ra âm Kiếm Minh, gần như muốn rời khỏi tay Hứa Nguyên.
Thấy vậy sắc mặt của hắn trầm xuống, muốn nhanh chóng rút lui.
Nhưng…
“Tật!”
Chốc lát thân ảnh của Thiên Diễn đã xuất hiện bên người của hắn.
Oanh!
Mặt đất rạn nứt ra như mạng nhện, Ngọc Kiếm bay ra khỏi tay Hứa Nguyên.
Tiếng oanh minh vang vọng toàn bộ thảo nguyên, bụi mù văng khắp nơi, thoáng cái đã có một bóng người bay ngược ra ngoài!
Sau khi bay ra mấy chục mét thì thân hình trên không trung kia dần ổn định rồi xoay người lại, Hứa Nguyên vẫy tay một cái thì Ngọc Kiếm lập tức bay về.
Hắn đứng thẳng người dậy, đang muốn có động tác nhưng một khắc sau.
“Khục!”
Hứa Nguyên phun ra một ngụm máu tươi, hắn không thể làm gì khác hơn là chống kiếm xuống để ổn định thế đứng.
Ở hướng của Thiên Diễn lúc này chỉ toàn thấy bụi mù , Hứa Nguyên rút kiếm ra rồi nhìn chằm chằm về hướng đó.
Đột nhiên một tiếng “Ông!” Vang lên.
Thiên Diễn vung áo bào một cái thì lập tức có một trận gió khuếch tán ra khắp xung quanh, bụi mù biến mất không còn, lộ ra thiếu nữ không nhiễm bụi trần ở giữa.
Nàng nhìn Hứa Nguyên rồi cười hỏi: “Còn muốn tiếp tục nữa không? Nếu như tiếp tục thì ngày mai ngươi không thể xuống giường được đâu.”
Hứa Nguyên nhếch nhếch miệng, đặt Kiếm Ngọc nằm ngang lại rồi nói: “Ngươi đừng vội, tiếp theo ta sẽ sử dụng một chiêu thức mà bản thân ta cũng không khống chế nổi, nếu như không chú ý là chết người đó.”
Hai mắt Thiên Diễn chớp chớp, nàng phun ra hai từ chứa đầy nghi hoặc: “Vậy sao?”
Vừa dứt lời nàng đưa tay lên ngoắc ngoắc về phía Hứa Nguyên.
Hứa Nguyên hít một hơi thật sâu.
Hiện tại Thiên Diễn đã sử dụng Phong Tự Chân Ngôn, thời gian trong khoảng mười hơi sau nàng sẽ không thể sử dụng lại, chiêu này hẳn là có thể làm nàng bị thương.
Nghĩ đến đây thì Hứa Nguyên lập tức tế ra át chủ bài bản thân ấp ủ bấy lâu.
Đạp Hư Trảm.
Hứa Nguyên đạp mạnh chân xuống đất, mặt đất lún xuống một khoảng, thân hình của Hứa Nguyên cũng biến mất trên thảo nguyên mênh mông.
Thấy một màn này thì ánh mắt của Thiên Diễn cũng co lại.
Không thấy.
Cho dù là Thiên Đồng của nàng cũng không thấy được thân ảnh của Hứa Nguyên.
Mặc dù không biết rõ át chủ bài của Hứa Nguyên là gì nhưng khi thấy một màn này Thiên Diễn cũng bắt đầu cảnh giác vô cùng: “Thuẫn!”
“Tật!”
Lời vừa dứt, Thiên Diễn muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng chớp mắt sau Hứa Nguyên bỗng nhiên lại xuất hiện bên cạnh nàng.
Hồng Quang lóa mắt trên Ngọc Kiếm của Hứa Nguyên đã biến mất, thay vào đó là Huyết Mặc chi quang cực kỳ quỷ dị!
Đạp Hư Trảm khiến Hứa Nguyên vượt qua khoảng cách trăm mét, tiếp cận Thiên Diễn.
Giơ kiếm, trảm!
Lửa kiếm xoay một vòng trên không trung tạo thành một vòng cung hướng thẳng về thân thể nhỏ yếu của Thiên Diễn.
Trong Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết chỉ ghi chép đúng một quyết của một bộ Kiếm Pháp.
Huyết Mặc Ngọc - Viên Vũ.
Chỗ nào Huyết Mặc Kiếm đi qua thì cỏ xanh lập tức khô héo mà chết, thiên địa như mờ đi trong một chớp mắt.
Thấy một màn này thì hô hấp của Thiên Diễn cũng hơi chậm lại.
Khí tức tử vong lập tức bảo phủ toàn bộ thân thể của nàng.
Những lần trước thì dù Hứa Nguyên có thể đánh vỡ được Thuẫn Tự Chân Ngôn của Thiên Diễn đi chăng nữa thì lớp bảo vệ kia cũng sẽ vỡ nát ra thành từng mảnh.
Nhưng Huyết Mặc Kiếm Cung lần này thì khác, khi nó tiếp xúc với Thuẫn Tự Chân Ngôn thì nó lập tức cắt xuyên qua dễ như cắt đậu hũ.
Thân thể nhỏ yếu của Thiên Diễn chớp mắt đã bị chém làm đôi rồi hóa thành linh quang tiêu tán giữa thiên địa, đòn Kiếm Quyết có sức mạnh kinh khủng này lại hoàn toàn không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới địa hình xung quanh, Huyết Mực chi quang chỉ tồn tại trong không khí một lúc rồi lập tức biến mất.
Sau khi sử dụng một kiếm này thì cả người của Hứa Nguyên lập tức thoát lực nằm co quắp xuống đất.
Một khắc sau thân ảnh của Thiên Diễn xuất hiện trên không trung, nguyên khí toàn thân lộn xộn một mảnh.
Nàng bị đánh tới mức rò khí.
Sau một lúc im lặng thì Thiên Diễn bay thẳng tới trước người Hứa Nguyên rồi la to với giọng giận dữ: “Hứa Trường Thiên, ngươi điên rồi sao?”
Hứa Nguyên chỉ cười cười một cách hữu khí vô lực, thanh âm của hắn suy yếu vô cùng: “Điên gì chứ? Ngươi mém chút nữa là chết đó! Ta đã nhắc nhở ngươi phải cẩn thận rồi.”
“Ngươi ngớ ngẩn sao? Chiêu này của ngươi tuy mạnh nhưng vẫn chưa đủ để giết được ta đâu!”
Ánh mắt của Thiên Diễn hiện rõ vẻ buồn cười, lồng ngực do tức giận mà chập trùng, sau đó giọng của nàng cũng dịu đi lại phần nào: “Nếu như vừa rồi ta sử dụng Thiên Tự Chân Ngôn để quấy nhiễu ngươi thì hiện tại ngươi đã chết rồi, ngươi biết không?”
Vừa rồi nàng đã vô ý thức muốn sử dụng Thiên Tự Chân Ngôn để quấy nhiễu Hứa Nguyên, nhưng nàng phát hiện nếu như nàng thật làm như vậy thì gia hỏa này sẽ lập tức phát nổ.