Chương 230: Nhiễm Thanh Mặc dạy
Hứa Nguyên thấy thế thì thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Chúng ta sinh hoạt cùng nhau cũng đã được hơn ba tháng, đây là thành ý ta dành cho ngươi.”
“Thành ý?”
“Ngươi chủ động đem việc ngươi sắp đột phá báo cho ta biết, ta đương nhiên cũng phải có thành ý chứ!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Hứa Nguyên nhìn chằm chằm Thiên Diễn, lời nói cực kỳ chân thành.
Gió nhẹ lướt qua mái tóc đen nhánh của Thiên Diễn, sau khi suy nghĩ một lúc thì nàng cười lên rồi nói: “Ngươi đang sợ rằng sau khi ta phá cảnh thì ta sẽ báo thù ngươi đúng không?”
Hứa Nguyên thề thốt phủ nhận: “Tại sao ta lại phải sợ ngươi? Ngươi cũng đâu thể giết ta được!”
Dưới ánh mặt trời sáng lạn, hai mắt của Thiên Diễn cong thành trăng lưỡi liềm: “Đúng thật là ta không thể giết ngươi, nhưng mà may ngươi đã từng dạy cho ta một việc, ngươi có nhớ là việc gì không?”
Hứa Nguyên lập tức cãi lại.
“Không phải ta dạy, mà là Nhiễm Thanh Mặc dạy.”
“Nhưng ngươi dạy nó cho ta.”
Sau năm ngày, Thiên Diễn đột phá Tam Phẩm.
Quỳnh Hoa giới, trên thảo nguyên mênh mông bát ngát đang có hai thân ảnh thấp thoáng ẩn hiện!
Một bóng người đứng trên hư không, một bóng người nằm trong một cái hố dưới đất.
Khung cảnh bốn phía xung quanh cực kỳ bừa bộn, giống như là vừa chiến đấu xong vậy.
Hứa Nguyên cầm Ngọc Kiếm Thiên Cức của Cảnh Hách từ từ kéo bản thân ra khỏi hố đất rồi ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ không nhiễm bụi trần đang lơ lửng trên không trung kia.
Sau lưng thiếu nữ kia là ánh sáng chói lóa, váy dài tung bay như trích tiên, quanh thân thì có quang mang kim sắc như tiên tử hạ phàm.
Hứa Nguyên nắm chặc Ngọc Kiếm trong tay rồi nghĩ thầm.
Đánh không thắng.
Không có cách nào đánh thắng được cả.
Từ khi Thiên Diễn đột phá lên Tam Phẩm, trở thành một Đại Tông Sư thì lần chiến đấu nào cũng là thiên hoàn toàn về một bên.
Quá trình chiến đấu kéo dài được chừng một phút thì phía hắn đã trở thành bao cát, bên phía Thiên Diễn thì thậm chí còn không dính một chút bụi trần.
Thiên Diễn nhìn từ trên cao xuống rồi lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một vẻ khinh thường rõ ràng: “Mới có một phút thôi mà đã không chịu nổi rồi sao? Thật là khiến người khác thất vọng, ta còn cho rằng ngươi sẽ cho ta một chút kinh hỉ.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì trợn trắng mắt khinh thường.
Từ khi đột phá lên Tam Phẩm thì có thể nói Thiên Diễn hoàn toàn buông thả bản thân, lời rác rưởi cùng những ngôn từ sỉ nhục xuất hiện không ngừng.
Thiên Diễn không chỉ mang tới cho hắn công kích vật lý mà còn là trào phúng về mặt tinh thần.
Có thể thấy trong mùa hè vừa rồi nàng tích góp không ít oán khí trong lòng.
Giờ đây cuối cùng nàng cũng có thể giải phóng những oán khí tích tụ bấy lâu nay.
Chỉ có điều ngôn từ của nàng không quá nhiều, tính sỉ nhục cũng không cao.
Ít nhất là kém hơn đám anh hùng bàn phím ở kiếp trước hắn gặp nhiều.
Trình độ có thể cải thiện thêm.
Hứa Nguyên cầm Ngọc Kiếm Thiên Cức vừa thở dài vừa lắc đầu: “Tiểu muội muội, ngươi chỉ mới thắng một người vừa mới tu hành chưa tới nửa năm như ta mà đã đắc chí tới mức đó rồi sao? Không biết sỉ diện của ngươi đặt đâu, mấy năm nay Các chủ của Giám Thiên Các dạy ngươi như thế sao? Chậc chậc…”
Thiếu nữ đứng trên không trung nghe vậy thì hai tay nắm chặt, nàng nhìn chằm chằm vào nam nhân ở dưới một lúc lâu rồi bỗng thả lỏng, gương mặt nở nụ cười: “Ngươi mạnh miệng thật!”
Sau khi dứt lời thì nàng tiếp tục phun một chữ ra.
“Thuấn!”
Nguyên khí xung quanh bắt đầu chuyển động, thân thể mảnh khánh của thiếu nữ chớp mắt đã xuyên qua không gian mười trượng, xuất hiện trước mặt của Hứa Nguyên.
Thuấn Tự Chân Ngôn của Thiên Diễn có tác dụng tương tự với Đạp Hư Trảm của hắn, nhưng Thuấn Tự Chân Ngôn sẽ gây ra ba động của nguyên khí.
Ánh mắt của Hứa Nguyên híp lại, hắn nói những lời khiêu khích vừa rồi là chờ khoảnh khắc Thiên Diễn lấn tới.
Đây chính là thói quen của nàng.
Nếu như mắng không lại thì trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết vấn đề.
Nắm đấm theo mặt vật lý.
Tuy nhiên Thiên Diễn lại tu hành Diễn Thiên Quyết, chắc chắn nàng là một pháp sư đúng nghĩa, cận chiến chắc chắn là mảng yếu nhất của nàng.
Nhưng do bị chọc giận nên nàng hoàn toàn không quan tâm, nàng chỉ muốn dùng nắm đấm để đánh hắn cho hả giận.
Vận chuyển công pháp, quanh người Hứa Nguyên lập tức xuất hiện vô số đường vân đỏ rực như lửa.
Hoàn Dương Quyết, Lục Dương Cương.
Khi công pháp được vận chuyển thành công thì đường vân đỏ rực kia bừng lên, như có thể thiêu cháy tất cả, một làn sóng nhiệt tuôn ra bốn phía, trung tâm là Hứa Nguyên.
Thiên Diễn thì chỉ đứng yên một chỗ rồi bình tĩnh phun ra một chữ: “Phong!”
Sau khi tấn thăng lên lại Tam Phẩm thì nàng không cần nhờ vào kết ấn để thi triển Thiên Tự Chân Ngôn.
Âm thanh vừa dứt thì Hứa Nguyên lập tức cảm giác nguyên khí trong cơ thể như bị một lực lượng bí ẩn quấy nhiễu, hắn khó mà vận chuyển nguyên khí một cách thông suốt được nữa, nếu như hắn không dừng việc vận chuyển nguyên khí thì chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Thế nên Hứa Nguyên dừng việc vận chuyển công pháp, đường vân đỏ rực vừa mới ngưng tụ cũng hóa thành nguyên khí bay đầy trời.
Cùng lúc đó Thiên Diễn nhanh chóng đánh vào ngực của Hứa Nguyên, nhưng lại bị Ngọc Kiếm của hắn ngăn trở.