Chương 229: Mờ ám?
Hè đi thu đến, đã qua một mùa.
Núi lớn ở Quỳnh Hoa Sơn Mạch trùng trùng điệp điệp, liên miên không dứt.
Ngoại trừ Khung Đỉnh Cung ở chủ phong ra thì trên những sơn phong khác cũng có vô số kiến trúc to lớn, người ở trong đây đại đa số đều là thế gia được kéo dài ra từ tông môn.
Người của tông môn ở đây không thích ở trong động phủ, bọn hắn thích sinh hoạt trong đình viện nhã các như các thế gia ở bên ngoài.
Dinh thự của Hứa Nguyên tọa lạc ở một dốc núi.
Tuy không lớn nhưng cũng có diện tích lên tới một mẫu, bốn phía là một vùng cỏ bằng phẳng, trên là một cây đào xiêu vẹo vừa trồng, phong cảnh tú lệ, đứng ở phía Tây Nam của đình viện có thể nhìn xuống được mảnh U Đàm ở dưới khe núi kia.
Gió thổi cỏ lay, hai bóng người từ từ hạ xuống từ trên trời, khi đáp xuống đất phát ra một âm thanh nhỏ.
Hứa Nguyên sưng mặt sưng mũi nhìn về phía thiếu nữ mặc cung trang đang vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau như chú ý tới ánh mắt của Hứa Nguyên, Thiên Diễn vội tỏ vẻ ân cần hỏi: “Cảnh Hách, ta ra tay có nặng lắm không?”
Hứa Nguyên hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp mở cấm chế trong dinh thự ra rồi đi thẳng vào.
Vì đề cao hiệu quả của việc huấn luyện, khi đối kháng hắn và Thiên Diễn hoàn toàn không vận chuyển công pháp.
Nhưng nếu như không sử dụng công pháp thì hắn không có cách nào đánh thắng được Thiên Diễn cả.
Nhưng mà có cường giả đỉnh cao như Thiên Diễn bồi luyện cũng có chỗ tốt, năng lực thực chiến của Hứa Nguyên có thể nói là được đề cao một khoảng lớn.
Tiến bộ hơn nhiều khi trong Võ Tuyên Viện.
Chỉ tiếc rằng nếu so với Võ Tuyên Viện thì Thiên Diễn ra tay ác độc hơn, trong đó hẳn là trộn lẫn một ít thù hằn cá nhân.
Bên trong đình viện cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng chân của cả hai thì hoàn toàn không còn âm thanh nào khác.
Hai bên đường đá là những đóa Tử Kim Hoa mà Thiên Diễn dành thời gian bồi dưỡng.
Khi nhàn hạ thì Hứa Nguyên thích xem sách, mà Thiên Diễn thì lại thích mân mê những hoa hoa cỏ cỏ này.
Sau khi mùa hè trôi qua thì cả đình viện này trở nên xanh xanh tìm tìm, mùi thơm ngát khắp nơi, cực kỳ vui mũi.
“Ta muốn đột phá.”
Âm thanh của thiếu nữ rất nhẹ, nhưng cũng rất đột ngột.
Nghe lời này thì Hứa Nguyên lập tức dừng chân rồi quay lại nhìn Thiên Diễn.
Thiếu nữ đứng yên tĩnh bên cạnh hắn, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào những hoa cỏ xung quanh, giống như lời vừa rồi không phải do nàng nói ra vậy.
Sau khi yên lặng nửa ngày thì Hứa Nguyên mới từ từ mở miệng: “Ngươi… Ngươi nói cái gì?”
Thiên Diễn ngước mặt lên, nhìn vào mắt của Hứa Nguyên rồi lặp lại: “Ta nói, ta sắp đột phá Tam Phẩm.”
“Nhanh như thế sao?”
“Bản thân ta đã đạt tới Nguyên Sơ từ lâu rồi, giờ đột phá Tam Phẩm thì không cần ngộ đạo, chỉ cần tích lũy đủ nguyên khí là được.”
Lời của nàng cực kỳ tùy ý.
Tu vi của thân phận trong Huyễn Cảnh này của nàng đã là Tứ Phẩm đỉnh phong rồi, bản thân nàng cũng là cường giả Nguyên Sơ, nên việc đột phá Tam Phẩm đối với Thiên Diễn hoàn toàn không có bình cảnh, chỉ cần tích lũy đủ là có thể dễ dàng đột phá.
Hứa Nguyên nghe thế thì trầm mặc.
Thiên Diễn có thể đột phá lên Tam Phẩm thì đối với hắn là một chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là chuyện xấu.
Trong tình huống hiện tại thì Thiên Diễn càng mạnh, tỷ lệ cả hai có thể sống sót trong Huyễn Cảnh càng lớn.
Nhưng tương tự như thế, Thiên Diễn càng mạnh thì ưu thế của Hứa Nguyên cũng từ từ biến mất theo.
Giờ nếu như hắn vận chuyển Hoàn Dương Công thì nếu như không vận dụng át chủ bài hắn vừa nghiên cứu được, kết quả giao thủ với Thiên Diễn sẽ dừng ở khoảng chừng bảy ba.
Nếu như Thiên Diễn đột phá Tam Phẩm sẽ trực tiếp trở thành mẹ đánh con.
Yên tĩnh nửa ngày thì Hứa Nguyên thở dài, thấp giọng nói: “Vậy ta chúc mừng ngươi trước.”
Thiên Diễn nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên, đôi mắt màu vàng lấp lóe ý cười: “Ngươi không sợ sao?”
“Đương nhiên ta sợ.”
Hứa Nguyên nhún vai, hắn vừa nói vừa tiếp tục cất bước về phía trước: “Nhưng giờ cũng hết cách rồi, ta chỉ là một tên Ngụy Tam Phẩm không lĩnh ngộ được Đạo, ngươi càng mạnh thì tỷ lệ sống sót của chúng ta càng lớn.”
Đại Tông Sư Tam Phẩm ngộ đạo, Nhị Phẩm Nguyên Sơ thì hòa tan Đạo vào người để Nhập Cảnh, Nhất Phẩm lột xác Đạo Trận ngoại phóng.
Hiện thực Hứa Nguyên chỉ là một Thất Phẩm, đối với hắn thì Đạo thật sự là quá xa vời, nếu như so sánh với hiện đại thì giống như bắt một sinh viên vừa vào đại học đi nghiên cứu phản ứng tổng hợp hạt nhân vậy.
Hiện tại hắn còn chưa biết bản thân sẽ ở trong Huyễn Cảnh này bao lâu, thực lực của Thiên Diễn sẽ liên tục tăng cao, việc hắn không áp chế được nàng nữa hắn cũng đã dự liệu được từ lâu.
Nghe lời Hứa Nguyên thì Thiên Diễn hơi có vẻ kinh ngạc, nàng khoanh hai tay trước người, một tay kê lên má rồi nói: “Ta còn tưởng khi ngươi biết chuyện này ngươi sẽ có hành động mờ ám gì chứ.”
“Hành động mờ ám?”
Hứa Nguyên nhíu mày.
Thiên Diễn trả lời lại một cách đương nhiên: “Kiểu như là dẫn bạo cấm chế trong người ta, để ta hãm sâu trong Mị Độc không thể nào tu hành.”
“Hiện tại cả hai chúng ta là minh hữu.”
“Bản thân ngươi là hạng người gì không lẽ ngươi không biết sao?”
“Hứa Nguyên.”
Hứa Nguyên chép miệng rồi đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiên Diễn.
Thiên Diễn chỉ đứng yên, không tránh không né hành động này.
Sống chung lâu như thế nên nàng đã sớm quen động tác này của Hứa Nguyên.
Trong lúc suy nghĩ thì bỗng nhiên Thiên Diễn cảm nhận được cấm chế trong người nàng đang dần dần bị tan rã.
Ánh mắt của nàng khi nhìn Hứa Nguyên cũng trở nên cổ quái.
Trước đó khi cân nhắc tương lai thì cả hai đạt thành chung một nhận thức, lúc đó cả hai cùng nhau loại bỏ Mị Độc trong người của Thiên Diễn ra, nhưng vì an toàn nên Hứa Nguyên sẽ đặt một cấm chế lên người nàng.
Nhưng sau đó cả hai phát hiện không có cách nào loại bỏ tận gốc Mị Độc được, tên hỗn đản Hứa Nguyên lập tức đổi thành một loại cấm chế khác.
Một loại cấm chế tên là Dẫn Tình Chú.
Loại cấm chế này được dùng cho nhiều Đạo Lữ song tu.
Nó là tà pháp mà Hứa Nguyên tìm được từ trong lầu năm của Văn Uyên Các.
“Dẫn Tình Chú” là một loại bí pháp tại tầng năm của Văn Uyên Các, một khi sử dụng lên người khác thì người đó rất khó để tự phá giải, tuy nhiên đó là ưu thế duy nhất của cấm chế này, công hiệu dẫn tình của nó không quá mạnh, chỉ cần Ngũ Phẩm vận chuyển công pháp một cái là có thể tiêu trừ.
Tuy nhiên trong người của Thiên Diễn lại có Mị Thần Hoa Độc cùng với Thiên Dục Mị Độc.
Dẫn Tình Chú chỉ là một cái kíp nổ mà thôi, tác dụng duy nhất của nó là khiến cho Mị Thần Hoa Độc cùng với Thiên Diễn Mị Độc khuếch tán ra khắp thân thể của nàng.
Mà giờ đây nó lại đang từ từ tan rã.
Thiên Diễn nhìn chằm chằm Hứa Nguyên rồi lên tiếng, trong giọng nói chứa đựng vẻ nghi hoặc cực độ: “Ngươi đang làm…”
Hứa Nguyên thu tay về rồi trả lời lại: “Dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không nên dùng.”
Thiên Diễn chỉ đứng yên không nói, nàng nhìn về Hứa Nguyên với ánh mắt không tín nhiệm.
Trong mấy tháng ở chung như hình với bóng này thì tín nhiệm giữa nàng và Hứa Nguyên đã về lại bằng không.
Nàng tin chắc người nam nhân trước mắt này không có ý tốt như vậy.
Nàng nghi ngờ rằng hắn đang gài bẫy nàng.