Chương 236: Gặp lại
Nam tử không quay người lại mà tiếp tục đi tiếp, sau đó y lên tiếng: “Tên tiểu thâu trộm cây đã bị ta chém rồi, tên Thiên Thụy kia liệu có hạ sát thủ hay không thì ta không biết, nhưng bắt đầu từ ngày mai chắc chắn ta sẽ hạ thủ lưu tình, các vị không cần sợ hãi mà không dám lên sàn.”
“Chư vị, gặp lại!”
Thanh âm của hắn được nguyên khí khuếch tán ra khắp sân, truyền vào tai của từng người có mặt ở đây.
Lời vừa dứt thì nam tử kia phất tay ra hiệu cho hai đệ tử nội môn Quỳnh Hoa Tông đứng canh giữ ở cửa điện, ra hiệu mở cửa cho hắn đi ra.
Hai đệ tử nội môn đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào vị đệ tử đứng đầu Thái Thanh Đạo Môn tên là Trầm Vị Tu này, nắm đấm siết chặt, phẫn nộ đã ngập trong đầu bọn hắn.
Dù thế bọn hắn vẫn không dám đối mặt với ánh mắt híp híp của nam tử áo trắng, bọn hắn chỉ có thể cắn răng yên lặng mở cửa chính ra.
Trầm Vị Tu cười khẽ một tiếng, sau đó hắn liếc sang Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn đang đứng ở cửa ra vào một cái rồi quay người rời khỏi.
Bóng lưng của hắn biến mất giữa mây mù, chỉ để lại đám người ở đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.
Mà lúc này vị Thánh Tử của Giám Thiên Các tên là Thiên Thụy cũng chuẩn bị rời đi.
Y từ từ đi xuống cầu thang, sau đó đi về phía cửa ra vào một cách không nhanh không chậm, khi đi dến gần Hứa Nguyên với Thiên Diễn thì thiếu niên mới hơi thả chậm bước chân của mình một chút.
Hứa Nguyên nghĩ rằng đối phương phát hiện ra Thiên Diễn.
Nhưng khi hắn đối mặt với đôi đồng tử vàng nhạt kia thì mới phát hiện người mà đối phương nhìn không phải Thiên Diễn, mà là chính bản thân hắn.
Lại tiếp tục đối mặt một cách bình tĩnh, nhưng trong lòng Hứa Nguyên đã muốn chửi má nó rồi.
Hai người này không lẽ muốn hẹn một trận đấu sinh tử với hắn sao?
Sau khi đối mặt một lúc thì Thiên Thụy mới khe khẽ lắc đầu rồi quay người rời khỏi.
Sau khi hai người đi được một lúc thì một người lão thái trung niên mặc cung trang màu nâu từ từ bay ra, thu liễm thi cốt cho Lý sư huynh.
“Má nó!”
Một tiếng chửi nhỏ vang lên từ đám đệ tử hạch tâm, sau đó toàn bộ mọi người đều đồng loạt chửi theo.
“Thứ đồ trời đánh thánh đâm! Ỷ vào Giám Thiên Các cùng với Thái Thanh Đạo Môn khi dễ Quỳnh Hoa Tông chúng ta!”
“Bọn hắn lại dám cược đấu sinh tử, tên Trầm Vị Tu cùng với Thiên Thụy kia còn dám lấy hai đánh bảy?”
“Nếu như Thánh Nữ sư tỷ chưa vẫn lạc thì sao chúng ta luân lạc tới mức này.”
“Trận đánh cược hôm nay chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp, hữu tâm tính toán vô tâm, Lý sư huynh hoàn toàn không tới mức đường này.”
Có chút đệ tử hạch tâm mắng một cách phẫn hận, có chút đệ tử hạch tâm vừa mắng vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của các trưởng lão trong tông, mà Hứa Nguyên chỉ đứng tại lối ra vào rồi bĩnh tĩnh thở dài một tiếng.
Tiếng mắng chửi của các đệ tử hạch tâm kéo dài mười mấy hơi, tông chủ râu tóc bạc phơ của Quỳnh Hoa Tông mới thở dài một hơi.
“Được rồi, những đệ tử chân truyền ở lại, còn những người khác giải tán đi.”
Thanh âm của y mang theo vẻ mỏi mệt.
Hứa Nguyên nhíu mày, vô ý thức hắn nhìn sang phía Bạch Phạm.
Hắn và Thiên Diễn cũng chỉ là đệ tử hạch tâm mà thôi, đám người Bạch Phạm mới thật sự là chân truyền.
Về phần tại sao thì cũng dễ hiểu mà thôi, mỗi một danh ngạch chân truyền đại diện cho số lượng lớn tài nguyên tu luyện, đại đa số bọn chúng đều đã bị cao tầng của Quỳnh Hoa Tông lũng đoạn hết rồi, những trẻ mồ côi không có trưởng bối chống lưng như Cảnh Hách cùng Thiên Diễn không có cơ hội tranh được danh ngạch chân truyền.
Đương nhiên điều này không đại biểu cho đám công tử bột này không có thực lực.
Cả Quỳnh Hoa Tông lớn như vậy mà cũng chỉ có mười sáu vị đệ tử chân truyền mà thôi, trong đó một nửa đã là cường giả Tam Phẩm trước ba mươi rồi.
Năm nay đúng ra Cảnh Hách có thể tấn thăng lên làm chân truyền, nhưng tiếc rằng hiện nay còn chưa phải.
Bạch Phạm đương nhiên chú ý tới ánh mắt của Hứa Nguyên, y há to miệng nhưng lại không nói ra được gì, chỉ có thể yên lặng lắc đầu rồi từ từ đi về phía Quỳnh Hoa Điện.
Việc Lý sư huynh chết thảm thật sự là một đả kích to lớn đối với bọn hắn.
Tại dinh thự trên núi, ánh mặt trời chíu rọi qua cửa sổ đi vào sương phòng, cộng thêm hương thơm thoảng thoảng khiến cho khung cảnh cực kỳ đẹp.
Hứa Nguyên gối hai tay sau ót, nắm ngửa trên giường lớn, hắn nhìn chằm chằm màn cửa rồi bỗng lên tiếng: “Giám Thiên Các các ngươi trước kia trâu bò như vậy sao? Thánh Tử chỉ mới Tam Phẩm mà có thể đứng ngang hàng với Thánh Nhân rồi.”
Thiên Diễn bưng chén sứ ngồi yên tĩnh ở một bên uống trà, khi nghe những lời này thì nàng nhẹ giọng trả lời: “Thái Tử của Đại Viêm Hoàng Triều khi đi tới những tông môn khác hẳn là cũng sẽ có đại ngộ như vậy.”
Hứa Nguyên nghe vậy thì nhếch miệng cười nhạt, hắn xoay người lại rồi nhìn chằm chằm vào hai mắt vàng óng của Thiên Diễn nói tiếp: “Vậy sao khi Thánh Tử của Giám Thiên Các đi qua ngươi hắn không có cảm ứng gì?”
Đặc điểm của tu hành thành công Diễn Thiên Quyết là sẽ có đồng tử màu vàng óng, điều này thật sự là quá dễ thấy, ngày đó Thiên Thụy coi như không thấy cảnh Thiên Diễn sử dụng Diễn Thiên Quyết nhưng từ màu mắt hẳn là y cũng sẽ có nghi ngờ, nhưng lúc đó Thiên Thụy thậm chí còn không thèm liếc nhìn Thiên Diễn một cái.
Thiên Diễn bưng chén trà, lườm hắn một cái rồi nói: “Sao mà ta biết được? Phân nửa là vì thân phận ban đầu của ta là Ngữ Sơ, khi đó ta đã âm thầm vận chuyển Thiên Tự Chân Ngôn mà y vẫn không có phản ứng chút nào.”
“Cũng đúng thật, hẳn là Thụ Linh của Mị Thần sửa đổi ý thức những người này, những tin tức hiện thế của ngươi sẽ không gây sự chú ý của những người này.”