Chương 237: Đệm đao bào sức
Hứa Nguyên thấp giọng phân tích, nhưng nói tới một nửa thì đột nhiên ánh mắt của hắn hơi co lại: “Vừa rồi ngươi vận chuyển Diễn Thiên Quyết là muốn làm gì?”
Ngươi vận chuyển Diễn Thiên Quyết để nhận thân à?
Thiên Diễn trả lời rất thẳng thắng: “Nếu như tên Thánh Tử của Giám Thiên Các này có thể nhận ra được Diễn Thiên Quyết thì chúng ta có thể mượn thế lực của Giám Thiên Các cưỡng ép cướp đoạt Mị Thần Anh Thụ, nếu như không thể thì sau này ta có thể quang minh chính đại sử dụng Diễn Thiên Quyết.
Hứa Nguyên trầm mặc một lúc rồi hỏi lại: “Ngươi xác định y sẽ giúp ngươi sao?”
Thiên Diễn lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi, nhưng nếu như y có phản ứng thì trước sau gì cũng sẽ lộ mà thôi.”
Hứa Nguyên thở dài.
Đám người Bạch Phạm đã từng thấy Thiên Diễn vận dụng Diễn Thiên Quyết, nếu như Thiên Thụy đã động thủ thì không có lý nào bọn hắn không nhận ra cả.
Nghĩ đến đây thì Hứa Nguyên nhếch miệng cười.
“Thánh Tử Thánh Nữ của Giám Thiên Các các ngươi đều là họ Thiên sao? Thế hệ này cũng tên là Thiên Thụy, y có quan hệ máu mủ gì với ngươi?”
Thiên Diễn nghiêng sang nhìn Hứa Nguyên một chút, âm thanh lạnh đi: “Đến giờ này mà ngươi vẫn muốn trò chuyện những điều này sao?”
Hứa Nguyên nhún vai không quan trọng: “Sinh hoạt thì vẫn phải sinh hoạt thôi, tâm tính rất trọng yếu.”
Nói xong Hứa Nguyên lại quay sang nằm, thanh âm bất đắc dĩ: “Hai người kia giống như đã nhìn chằm chằm ta rồi, sách… Đúng là có bệnh!”
Thiên Diễn bưng chén trà cười nhạt một cái rồi híp mắt nói: “Ai bảo ngươi kế thừa tu vi cao như thế làm gì? Đoán chừng qua một hai năm là có thể đột phá Nhị Phẩm rồi, đương nhiên bọn hắn sẽ chú ý tới ngươi.”
Hứa Nguyên nhếch miệng cười cười: “Ta còn tưởng rằng lão đầu tông chủ kia sẽ kêu ta lên để đệm đao bào sức luôn đấy, kết quả chỉ gọi những đệ tử chân truyền ở lại, coi như lão đầu kia còn có chút lương tâm.”
“Đệm đao bào sức?”
“Hai đối bảy… À đúng rồi, hiện tại là hai đối sáu, nếu như muốn thắng thì bình quân ba người phải thắng được một, mặc kệ là Trầm Vị Tu hay là Thiên Thụy thì đều không phải đèn đã cạn dầu, cách tốt nhất là cho một người lên để thăm dò cùng với hao sức của đối phương.”
Thiên Diễn lắc đầu: “Nhàm chán!”
“Thiên tài như ngươi thì cảm thấy nhàm chán là đúng rồi, dù sao một mình ngươi là đủ.”
Nói xong thì Hứa Nguyên cười khẽ một tiếng: “Ngày mai chúng ta qua đó sớm hơn một chút, cảm giác lần đánh cược này sẽ cần chúng ta xuất thủ.”
“Chúng ta?”
Thiên Diễn cảm thấy buồn cười.
“Khục!”
Hứa Nguyên ho nhẹ một một tiếng, không để ý tới lời khinh thường vừa rồi mà tiếp tục nói: “Theo lời của tên Trầm Vị Tu kia thì có vẻ Lý sư huynh là người đã trộm Mị Thần Anh Thụ về, mặc kệ điều đó có phải là sự thật hay không thì nếu như Mị Thần Anh Thụ một khi bị cầm về Thái Thanh Đạo Cung hay Giám Thiên Các thì chúng ta không còn cơ hội để tiếp cận nó nữa.
Thiên Diễn nghe xong nói: “Đã như thế thì chúng ta phải cố hết sức trong lần đánh cược này rồi?”
Hứa Nguyên hỏi lại: “Ngươi nghĩ ngươi có thể đánh thắng được tên Thánh Tử của Giám Thiên Các kia không?”
Thiên Diễn cong mắt rồi cười nhẹ, thanh âm vô cùng nhẹ nhõm: “Tùy tiện đánh là thắng!”
Hứa Nguyên kinh ngạc: “Tự tin như vậy sao? Dù sao người ta cũng là Thánh Tử mà!”
Thiên Diễn nháy nháy mắt rồi cười nói: “Ngươi không thấy được thôi, Thiên Đồng Tử của tên đó rất nhạt.”
“Ý gì?”
“Ý là Diễn Thiên Quyết tu luyện vẫn chưa tới nơi tới chốn.”
Thiên Diễn khoát tay áo, khóe miệng nhếch lên: “Diễn Thiên Quyết có chín Đạo có thể ngộ, chia ra hai loại là Thiên Địa, Thiên Thụy đại khái lĩnh ngộ một đạo trong năm loại Địa Đạo.”
“Hoắc?”
Mắt Hứa Nguyên lộ ra hứng thú: “Thiên Địa hai loại?”
Thiên Diễn không tiếp tục nói tiếp mà chỉ ngước mắt lên nhìn hắn.
Hứa Nguyên liếc mắt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ta nghĩ rằng nếu như ngươi không muốn nói thì thôi, lần sau đừng nói như thế.”
Thiên Diễn khẽ hừ một cái: “Ta thích nói một nửa đó thì sao, ngươi quản ta được à?”
Hứa Nguyên thở dài rồi hỏi lại: “Trầm Vị Tu thì sao?”
Thiên Diễn vẫn trả lời một cách nhẹ nhõm: “Ta chưa từng thấy hắn xuất thủ một cách toàn lực, nhưng hẳn là cũng không khó lắm.”
“Có thể một đánh hai không?”
Hứa Nguyên nói tiếp.
Lần này Thiên Diễn không trả lời ngay, nàng trầm ngâm một lúc rồi lắc đầu: “Chuyện này có chút khó.”
Hứa Nguyên nhíu mày: “Ngươi đường đường là Nhị Phẩm Nguyên Sơ, tu vi ngang nhau không lẽ ngươi không thể lần lượt chiến thắng hai tên Tam Phẩm.”
Thiên Diễn đặt chén trà xuống bàn rồi nói một cách rõ ràng: “Hứa Trường Thiên, hiện tại ta trúng Mị Thần Hoa Độc, phải phân tâm áp chế, nếu như có chút không chú ý sẽ lập tức bị phản phệ.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Không phải nói ngươi cũng sẽ ra tay à?”
“Ha ha.”
Một ngày từ từ trôi qua.
Buổi chiều, một tin tức được truyền từ Quỳnh Hoa Chủ Phong đến đây, tông chủ cùng đại trưởng lão tổ chức tiệc tại Tinh Hoa Điện, chiêu đãi Thiên Thụy cùng Trầm Vị Tu.