Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 238 - Chương 238 - Nam Tử Trẻ Tuổi

Chương 238 - Nam tử trẻ tuổi
Chương 238 - Nam tử trẻ tuổi

Chương 238: Mấy thành tỷ lệ thắng

Thân là đệ tử hạch tâm nên Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn cũng phải đi.

Tiệc rượu long trọng, vũ nữ xinh đẹp, ngọc thực linh tửu vô số, Trầm Vị Tu mặc áo bào trắng uống đến mức say mèm rồi về.

Vào giờ tỵ sáng ngày thứ hai, ba tiếng chuông đúng hạn vang lên.

Sau đó Bạch Phạm chết!

Bạch Phạm rất mạnh.

Khác với Lý sư huynh, lần chiến đấu này giữa Bạch Phạm và Trầm Vị Tu đều được Hứa Nguyên chứng kiến từ đầu đến cuối.

Lúc chiến đấu quanh thân của Bạch Phạm còn có một đoạn vật chất sền sệt màu đen bao quanh, loại vật chất thể lỏng này có thể biến hóa tùy theo suy nghĩ của chủ nhân, có thể biến thành hộ giáp, thành lưỡi đao, hơn nữa nó còn có tính ăn mòn cực mạnh!

Chỉ đối mặt trong chớp mắt thôi thì thanh trường đao u lam trong tay của đệ tử thủ tịch Thái Thanh Đạo Môn kia đã bị ăn mòn tới mức mất hết Linh Vận,

Khi này thì tất cả đệ tử hạch tâm của Quỳnh Hoa Tông phấn chấn tinh thần, kiếm khách không có kiếm, đao khách không có đao thì chiến lực có thể nói là mất đi phân nửa.

Nhưng diễn biến tiếp theo lại khiến cho mọi người có mặt ý thức được một chuyện, tên Trầm Vị Tu này không phải là người chuyên tu đao kiếm, thứ mà hắn tinh thông nhất chính là đạo pháp, nhất là Lôi Pháp.

Bạch Phạm đúng ra sẽ không chết.

Chênh lệch giữa hắn và Trầm Vị Tu lớn đến mức mắt trần cũng có thể nhìn ra được, nhưng vì đám dịch nhờn màu đen kia nên Trầm Vị Tu không thể nhanh chóng miểu sát hắn được.

Bạch Phạm hoàn toàn không có ý định nhận thua đi xuống, hắn vẫn luôn là người tính tình cực kỳ nghĩa khí.

Hắn muốn báo thù cho đại ca của mình.

Sau đó hắn chết!

Lưỡi đao được hình thành bởi đám vật chất sền sệt kia chỉ kịp xẹt qua trước mặt của Trầm Vị Tu, còn bản thân Bạch Phạm thì đã bị Lôi Pháp của đối phương đâm thủng lòng ngực.

Chỉ cách một ly nhưng lại như rạch trời.

“Đệ tử chân truyền cùng, Cảnh Hách cùng với Tiêu Kiến Khinh ở lại, những người khác… Giải tán đi.”

Trước Quỳnh Hoa Điện, sau khi hạ lệnh với giọng nói run run thì lão giả tóc bạc trắng không nói một lời, y ôm thi thể của Bạch Phạm từng bước từng bước đi vào trong Quỳnh Hoa Điện.

Bóng lưng của y phảng phất trở nên tang thương vô cùng.

Hứa Nguyên đứng yên nhìn những đệ tử hạch tâm cúi đầu rời khỏi, không nói lời nào.

Trong Quỳnh Hoa Tông bọn hắn chính là thiên tài trăm người có một, thậm chí là ngàn người có một.

Nhưng trong trường hợp này thì cảm giác bất lực cắm sâu vào trong lòng của mỗi người, vào sâu trong từng tế bào.

Nếu như là các trưởng bối trong tông môn xử lý chuyện này ổn thỏa thì nó sẽ trở thành động lực, sự khuất nhục lần này sẽ là động lực vô hạn cho đệ tử.

Nhưng nếu như xử lý không tốt thì sống lưng đời sau của Quỳnh Hoa Tông sẽ triệt để bị đánh gãy.

Đám người dần dần rời khỏi, Thiên Diễn bỗng nhiên kéo tay Hứa Nguyên lại rồi dùng Ý Hồn truyền âm: “Ngươi định làm gì?”

Hứa Nguyên hơi trầm ngâm, trong giọng nói mang theo nụ cười: “Ngươi xem thử xem nếu như chiến đấu với Trầm Vị Tu thì ta có mấy thành tỷ lệ thắng?”

Cuộc chiến vừa rồi nàng cũng có mặt, nên sau khi trầm ngâm một lúc thì Thiên Diễn lên tiếng: “Nhiều nhất hai thành cơ hội thắng!”

“Hai thành sao?”

Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.

“Hai thành là dựa trên tiền đề hắn không đoán được ngươi vừa xuất hiện liền lập tức dùng sát chiêu, Bạch Phạm đến chết cũng chưa từng bức được Trầm Vị Tu sử dụng Đạo, người này hẳn là còn không ít dư lực.”

Thiên Diễn giải thích.

“Không, ý của ta là ta không ngờ ngươi lại đánh giá cao ta như thế.”

Hứa Nguyên cực kỳ hài lòng với đánh giá của Thiên Diễn.

“A…”

Thiên Diễn lườm hắn một cái bất đắc dĩ.

Nàng phát hiện nam nhân này hoàn toàn không có chút ngạo khí của thiên tài nào.

Thiên Diễn thở dài một hơi, hỏi ngược lại: “Cần ta đi với ngươi sao?”

Hứa Nguyên trầm ngâm: “Kết quả trong hiện thực Quỳnh Hoa Tông cuối cùng cũng giữ lại được Mị Thần Anh Thụ, nếu như chỉ dựa vào một mình Cảnh Hách mà thắng được cả hai thiên tài là Trầm Vị Tu cùng Thiên Thụy là chuyện bất khả thi, hẳn là còn một biến cố nào đó, ta đi vào xem tình huống trước, ngươi không cần bại lộ sớm như vậy.”

Dừng một chút sau đó Hứa Nguyên nhìn thoáng qua những cao tầng của Quỳnh Hoa Tông: “Với lại chúng ta đều là người theo phe của tông chủ, Lý sư huynh cùng với Bạch Phạm cũng là người của tông chủ, ta không tin lần này ta sẽ bị phái đi nữa, hẳn lần này sẽ là người của nhị trưởng lão.”

Thiên Diễn trầm ngâm trong chốc lát: “Được, ta chờ ngươi ở trong phòng…”

“Cảnh Hách…”

Khi đang nói chuyện với Thiên Diễn thì một âm thanh hơi khàn khàn truyền đến từ bên cạnh hai người.

Hứa Nguyên nhìn sang thì thấy được đám người Đường Tửu Thanh cùng với Vân Tịch.

Trong vòng một đêm trên mặt của đám hoàn khố này không còn vẻ nhuệ khí như trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment